Công chúa sau khi kết hôn về lại cung đình như về nhà mẹ, dù rất muốn gặp nhưng vẫn phải tuân theo quy tắc trong cung, trước tiên phải tới vấn an Hoàng Thái Hậu, rồi Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, nếu có Thái Tử lớn tuổi hơn nàng phải tới vấn an Thái Tử và Thái Tử Phi trước.
Triều Võ Chu là Nữ Hoàng Đế, không có Hoàng Thái Hậu cũng không có Hoàng Hậu, tuy vẫn có Đông Cung Thái Tử, nhưng trước đây vốn chỉ là một tù nhân, thời thái bình tuy được sủng ái cũng không dám phạm húy tới bái vọng. Hiện tại, tình cảnh của Hoàng Thái Tử tốt hơn trước đây rất nhiều rồi.
Thái Bình công chúa bước ra từ Trường sinh viện, liền hướng tới cung của Hoàng Thái Tử.
“Xoạch!”
Thái Bình đang bước đi khoan thai, bỗng có vật gì vỗ nhẹ nơi đầu vai, nàng quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một quả táo lộn tròn trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về hướng xa, liền thấy tên oan gia Dương Phàm toàn thân nhung trang, tư thế hiên ngang, nụ cười rạng rỡ.
Thái Bình công chúa liếc nhìn lại rồi từ tốn đi về phía hắn, hai tùy tùng tráng kiện theo sau Công chúa liền dừng bước. Nàng thướt tha bước tới trước mặt Dương Phàm. Khuôn mặt xinh đẹp đanh lại:
- Chàng không có việc gì khác để làm sao, ở đây dạo chơi cái gì?
Dương Phàm đáp lại:
- Ai nói ta đang đi dạo, chẳng phải ta đang tuần thị trong cung sao?
Thái Bình công chúa lườm hắn, nói:
- Chàng mà cũng biết hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009657/chuong-1049-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.