Nữ nhân như hoa, nữ nhân đã trải qua mưa móc giội vào thì giống như nụ hoa lúc mưa mới tạnh, rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời, kiều diễm ướt át.
Thái Bình công chúa đương nhiên sẽ không ở trong quý phủ của Dương Phàm, nàng chẳng qua chỉ lưu lại thêm một hai canh giờ, lúc chạng vạng tối mới đạp lên trên ánh sáng của bầu trời đầy sao mà rời khỏi.
Công chúa Thái Bình tắm mình dưới ánh nắng chiều, khuôn mặt hiện lên một vẻ hồng hào mềm mại, sóng mắt uyển chuyển như muốn tan chảy, dáng người khi đi cũng mang theo vài phần phong tình, thân thể thiếu vắng đã lâu sau trải qua một phen mưa bất ngờ gió điên cuồng, thật sự cảm giác vẫn chưa hết, nhưng sau khi mưa gió qua đi thì thể xác và tinh thần đều trở nên thư thái, có sự sảng khoái không nói ra được.
Thanh ngưu kéo du bích khinh xa chầm chậm dạo bước ở trên phố Chu Tước, bánh xe lộc cộc.Trên xe, Thái Bình yếu ớt nằm ở trên giường, dường như đang ngủ lại như vẫn còn thức, mềm nhũn không hề có chút khí lực nào, đến khi xe bò lững thững rảnh rỗi đi qua, thông qua cửa hông trực tiếp đi vào phủ công chúa.
Sau khi hồi phủ, Thái Bình nghỉ tạm một lát, thay đổi quần áo, lúc này mới đi đến thư phòng, gọi Vũ Hàm tới gặp.
Mạc đại tiên sinh là người mưu lược sâu xa, tính tình trầm ổn, tâm tư kín đáo và cực kỳ cẩn thận, các loại sự vụ xử lý đều rất hợp ý Thái Bình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009648/chuong-1047-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.