Phường đinh của phường Long Khánh đang định đóng cửa thì thấy một người cưỡi ngựa từ xa xa chạy tới, người cưỡi ngựa là người mặc áo xanh, thân thủ cực kỳ mạnh mẽ. Phường đinh tức giận dừng lại, chỉ chừa nửa cánh cửa, chờ người áo xanh đi qua.
Con ngựa kia lao đi không ngừng, tới trước cửa phường, chỉ thấy trên ngựa là một người mặc áo màu xanh, để râu cá trê xinh đẹp, tinh thần tràn đầy. Người áo xanh kia thấy tên phường đinh đứng trước cửa, cao giọng nói:
- Cảm ơn!
Thuận tay ném một vật gì sáng long lanh rơi xuống dưới chân phường đinh.
Phường đinh cúi đầu vừa thấy là một đĩnh bạc tức thì vừa mừng vừa sợ, khẩn trương nhặt lên, quay đầu nhìn lại thì con ngựa kia đã vội vã chạy về về phía hồ Long Khánh. Phường đinh hướng về phía bóng dáng người nọ gào to:
- Cảm ơn!
Sau đó tươi cười rạng rỡ đóng cửa phường.
Người áo xanh cưỡi ngựa phi nhanh như bay tới trên đảo, rất nhanh đã xuất hiện tại trước mặt của Dương Phàm. Dương Phàm ngồi ở bên một cây đèn, trước người là một tấm bàn nhỏ, trên bàn bày thức ngon lành đang bốc hơi nghi ngút. Thấy y tiến vào, mỉm cười nói:
- Ta còn lo lắng nàng đêm nay cũng chưa về chứ, ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút rồi cùng nhau dùng bữa, chúng ta vừa ăn vừa nói.
Người áo xanh kinh ngạc nói:
- A lang còn chưa dùng bữa?
Mặc dù vẫn trong bộ dạng nam nhân, nhưng nghe thanh âm này rõ ràng chính là Cổ Trúc Đình.
Dương Phàm nói:
- Ta đang đợi nàng, nếu mà đến lúc tối mà nàng vẫn chưa về, ta đành phải ăn một mình vậy.
Trong lòng Cổ Trúc Đình ấm áp, nàng vốn định tháo mặt nạ ra, hiện giờ đã biết a lang cũng chưa dùng bữa, sợ hắn đói bụng, bèn khẩn trương rửa tay sạch sẽ, đến bên cạnh của hắn. Dương Phàm vì nàng bày một bàn đồ ăn, lại đưa cho nàng nửa bát cháo gạo tẻ, cười hỏi:
- Nhanh như vậy đã trở lại rồi, đã học được rồi ư?
Trong mắt Cổ Trúc Đình hiện vẻ đắc ý, nói:
- Mạc bầu gánh nói, năm đó lão làm thuộc hạ của sư phụ, lại đón nhận sự tận tình chỉ bảo của sư phụ, khổ luyện nhiều năm, món công phu này mới vận dụng thành thục như vậy, cho nên đối với thiếp, mặc dù biết rằng bí mật trong đó, cũng rất khó trong khoảng thời gian ngắn học được. Tuy nhiên, sở trường của thiếp là nhu thuật và bản lĩnh che giấu tung tích, trong đó có chỗ tương đồng với thuật ảo thuật này, bí quyết này thiếp đã nắm rõ, chỉ cần cho thiếp thời gian vài ngày chuẩn bị tập luyện, nhất định vận dụng một cách tự nhiên.
Dương Phàm mừng rỡ nói:
- Ha ha, đây là nhất pháp thông trăm pháp. Nói đến, đá cầu cũng có một đạo lý, mặc dù ta chưa bao giờ tập đá cầu, nhưng chỉ cần hiểu đạo lý của nó, ta cũng có thể lập tức trở thành cao thủ đá cầu.
Hai người vừa nói vừa ăn, thức ăn đều rất thanh đạm, rõ ràng làm dựa theo khẩu vị của Cổ Trúc Đình. Cổ Trúc Đình thấy Dương Phàm ăn không nhiều lắm, trong lòng hơi bất an, hỏi:
- Đồ ăn không hợp khẩu vị a lang sao?
Dương Phàm cười nói:
- Đâu có, chỉ có điều hôm nay đi uống rượu, bây giờ còn không quá đói. Nói cách khác, không cần bàn cãi dù thức ăn này có hương vị tuyệt mỹ thế nào, chỉ cần có mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần ở bên, ta lại có thể đói bụng sao?
Cổ Trúc Đình cúi đầu, xấu hổ mà nói:
- A lang lại giễu cợt người ta.
Dương Phàm "phụt" một tiếng, bật cười ha hả, Cổ Trúc Đình bị hắn cười làm cho mặt đỏ bừng, không biết mình lại nói sai rồi cái gì, đành phải ngượng ngùng hỏi:
- A lang •••••• a lang cười cái gì?
Dương Phàm chúi người về phía nàng, ngửa tới ngửa lui mà nói:
- Một người nam nhân mang bộ dạng xấu hổ, nhìn thật sự có chút cổ quái. Ha ha, ta đã sai người chuẩn bị nước ấm, nàng tắm một chút trước đi.
Cổ Trúc Đình lúc này mới nghĩ đến mình còn đang ăn mặc theo kiểu nam nhân, trên môi còn có hai chòm râu, không khỏi "YAA.A.A.." một tiếng nhảy dựng lên, ngẫm bộ dạng lại xấu xí với chòm râu, vậy mà còn ở trước mặt a lang ra vẻ đáng yêu, khiến Cổ Trúc Đình thẹn đến muốn chui xuống đất, khẩn trương vội vàng hấp tấp chạy ra.
Trong phòng tắm ấm áp đầy hơi nước, nước đã chuẩn bị tốt, trên mặt nước phủ xuống rất nhiều cánh hoa, ẩn ở trong sương mù, cứ như những đóa hoa được sinh ra trong nước vậy.
Vừa thấy a lang quan tâm như thế, trong lòng Cổ Trúc Đình rất khoan khoái, nàng gỡ chòm râu xuống, cởi bỏ tóc, cởi áo nới dây lưng, đột nhiên bật cười, nàng chợt nhớ tới Dương Phàm mới vừa rồi khen nàng "Xinh đẹp tuyệt trần", mà mình lúc nãy rõ ràng là một nam nhân, nào có thể xinh đẹp tuyệt trần cơ chứ? Lang quân quả nhiên đang đùa người ta.
Quần áo cởi ra, cởi nội y, thân thể mềm mại của nàng xinh đẹp tuyệt trần. Cổ Trúc Đình vừa mới đặt một cái mũi chân thò vào trong nước, muốn thử độ ấm của nước, cánh cửa bỗng nhiên mở toang ra, Dương Phàm bất ngờ đi và.
Cổ Trúc Đình thở nhẹ, vội vàng nhảy vào, " thình thình" một tiếng, cả người đều ngâm trong nước, khuôn mặt đỏ bừng giọng e sợ nói:
- A lang. . .
Dương Phàm cười giống tên sói già trộm gà, xấu xa:
- Á, ta chợt nhớ tới, ta cũng chưa tắm rửa, không bằng chúng ta cùng nhau tắm đi!
Tuy nói Cổ Trúc Đình đã sớm cùng hắn chung chăn gối, nhưng vẫn chưa từng cùng tắm chung, trong nhất thời xấu hổ nên hai tai tím tái, nàng làm sao còn dám nói chuyện, cũng không dám nhìn bộ dạng Dương Phàm cởi áo nới dây lưng, chỉ nhắm mắt lại ngồi ở trong nước, từ đầu đến chân đỏ rừng rực giống như con tôm bị luộc.
Bên tai rầm tiếng nước chảy, lang quân không ngờ đã vào nước, trái tim của nàng không khỏi đập thình thịch nhảy dựng lên.
Tiếng nước rầm không ngừng, lòng của nàng cũng là nhộn nhạo không ngừng. Nàng đang muốn vụng trộm mở to mắt nhìn a lang đang làm cái gì, bỗng nhiên cảm giác một lực của bàn tay to nắm ở vai của nàng, bởi vì sức nổi của nước, Cổ Trúc Đình nhẹ tênh tênh, tựa như một túm bèo rong mềm mại, thổi qua hắn, vẫn bay tới ngực của hắn.
- A lang!
Cổ Trúc Đình đến trong lòng Dương Phàm, chân gác trên vai của hắn, Dương Phàm tắm cùng mỹ nhân, làm sao chỉ có thể ngoan ngoãn tắm rửa không thôi, bàn tay dĩ nhiên lặng lẽ đặt lên vú ngọc của nàng. Cổ Trúc Đình chân tay luống cuống, đành phải cắn môi mặc hắn ức hiếp, nhưng lang quân lại càng được nước lấn tới, không ngờ bắt lấy nàng một bàn tay, lặng lẽ thăm dò vào dưới nước, trượt đến bụng của hắn, tiếp tục trượt xuống.
Cổ Trúc Đình tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn, bàn tay mềm mại nhẵn nhụi, nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào vật cứng rắn của hắn, đầu tiên là nàng giật mình kinh hãi rụt tay lại, lúc này mới nhẹ nhàng nắm lấy, y theo tâm ý của hắn khẽ khàng vuốt ve.
Dương Phàm tựa vào thùng, thích ý nhắm hai mắt lại. Thấy bộ dạng hết sức thoải mái của hắn, Cổ Trúc Đình tự dưng nảy sinh dũng khí. Tay nhỏ bé của nàng ở dưới bụng hắn thưởng thức thật lâu sau, thủ thuật dần dần thành thục, đầy khiêu khích khiến hô hấp của Dương Phàm càng lúc càng dồn dập.
Cuối cùng, hắn bắt đầu phản kích, mở hai cánh tay ra, Cổ Trúc Đình ngồi ở trong lòng của hắn, một đôi cánh tay ngọc dịu dàng khoác lên trên vai của hắn, đôi mắt như sao sáng nửa mở nửa khép, hiền lành ôn thuận, khác với bộ dạng thông minh tháo vát của nàng hằng ngày.
Ngón tay giữa của Dương Phàm chạm đến chỗ xúc cảm của nàng, ánh mắt thì ngắm cặp nhũ hoa trắng mịn nõn nà kia, xúc cảm và thị giác đều dung hòa, lập tức dục vọng nồng cháy. Hắn nắm một cái khăn mặt dày đặt bên thùng tắm, trải dọc trên mạn thùng tắm, nhẹ nhàng đẩy lưng ngọc của nàng. Cổ Trúc Đình ngầm hiểu, ngoan ngoãn nằm sấp trên cái khăn kia.
Dương Phàm nhẹ nhàng áp vào sau lưng của nàng, vừa chạm vào theo chiếc mông trắng như tuyết bóng loáng mềm mại liền khẩn cấp “tìm kiếm nguồn suối sâu”. Tiếng nước ào ào, sóng trở mình dâng lên, khi nước trào ra khỏi thùng tắm thì trượt trên tấm lưng ngọc của Cổ Trúc Đình, khi nước hạ xuống thì lại dập dềnh dưới cặp mông tròn vểnh như trăng rằm kia.
Theo luồng sóng tấn công của tình lang, cơn khoái cảm của Cổ Trúc Đình đã dâng trào trong sóng triều phập phồng . Nàng phát ra tiếng rên rỉ nỉ non, cặp mông đẹp vểnh lên dịu dàng mà ngoan cường, nghênh đón Dương Phàm càng ngày càng kịch liệt tiến lên, đôi môi son tựa như một đóa hồng khổ sở đáng thương mím chặt, thân mình càng lúc càng yếu đuối, eo nhỏ nhắn lại không tự chủ được mà lung lay.
Dương Phàm chỉ cảm thấy dưới thân nghênh đón chiếc mông mượt mà bóng loáng, đẫy đà căng đầy, khoái cảm cực hạn khiến dục vọng của hắn không ngừng nâng lên. Ánh đèn sáng ngời chiếu dưới thân thể nữ nhân nằm sấp trên thùng tắm, nửa thân thể xinh đẹp chìm ở trong nước mờ sương, giống như Xà mỹ nữ bám ở trên mạn thùng tắm, đang đợi vị đại pháp sư hàng yêu trừ ma đại pháp này đến hàng phục.
Xà mỹ nữ dần dần cũng không chịu được thần uy của Dương đại pháp sư rồi, thân thể của nàng mềm nhũn. Thân thể mềm nhũn vừa trượt xuống nước rồi lại bị Dương Phàm từ trong nước mò lên, BA~ BA~ âm thanh gấp gáp như mưa, Cổ Trúc Đình có cảm giác thở dốc rất khó khăn, nhưng nàng hàng ngày nàng thích như vậy, thích bị hắn chà đạp, thích bị hắn đùa bỡn, thích bị hắn chinh phục...
Bỗng nhiên, Xà mỹ nữ giống như bị người đánh trúng vào thất thốn, cổ ngọc thon dài hất mạnh, theo một tiếng rên rỉ tuyệt vọng rung động đến tâm can, cả người đều mềm rũ xuống, rốt cục không thể động đậy được...
Trên mặt nước cánh hoa nhẹ nhàng phập phồng nhộn nhạo, trong thùng tắm sóng gió dần dần bình ổn, nhưng trong lòng Cổ Trúc Đình thì sóng gió lại còn không hoàn toàn bình ổn, đôi má ửng hồng ngả lên vai Dương Phàm. Dương Phàm có thể nghe được tiếng đập gấp gáp của trái tim nàng.
Hắn vỗ nhẹ nhàng một phát lên mông của nàng, cười nhẹ nhàng. Hắn biết lần ân ái này thật sự là gây sức ép cho nàng, không sai biệt lắm hơn nửa canh giờ đều là ở trong cơn bão táp nhất gấp gáp vượt qua đấy, dù là Thái Bình công chúa xinh đẹp thành thục kia còn chịu không nổi, huống chi thiếu nữ lần đầu tiên ân ái như nàng.
Dương Phàm ôm nàng vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng âu yếm. Cùng với sự ôn nhu âu yếm và dòng nước ấm áp, Cổ Trúc Đình dần dần khôi phục khí lực, nàng hít sâu và thở dài một tiếng, ánh mắt có chút tan rã mê ly nhìn của nàng nhìn ái lang, thấp giọng nói:
- Người ta thực sự sắp bị chàng giết chết rồi.
Dương Phàm bỡn cợt cười nói:
- Không phải nàng còn chưa có chết sao, quân tử báo thù mười năm không muộn, luyện thật giỏi công đi, lần tới lại trả thù.
Cổ Trúc Đình đỏ mặt khẽ cắn vào ngực hắn một chút. Dương Phàm cười dài ôm thân thể mềm mại của nàng, thấp giọng nói:
- Trở lại điều tra kĩ càng xem Đỗ Văn Thiên, giữa hắn và An Nhạc khả năng có chuyện tư tình, nói không chừng chuyện này có thể lợi dụng một chút.
- Dạ!
Cổ Trúc Đình hiền hậu đáp ứng, chỉ có điều thời gian trả lời chậm hơn so với tốc độ bình thường hai nhịp. Nàng lại thở dốc vài tiếng, nhẹ nhàng nâng người lên một tí, nhũ hoa chìm trong nước, hô hấp của nàng thoải mái rất nhiều:
- A lang, cô ta quả nhiên còn có hậu chiêu?
- Ừ! Ta từng có ý nghĩ bỏ qua cho cô ta, nhưng cô ta không chịu. Cô ta báo thù cho huynh tỷ của mình, thật ra khiến ta có chút thay đổi cách nhìn về cô ta, nhưng cô ta làm như vậy sẽ liên lụy đến đến Uyển nhi, ta không thể ngồi xem rồi làm ngơ.
An Nhạc này làm việc luôn luôn không tính đến hậu quả, ta không thể không cẩn thận ứng phó. Bao nhiêu lần sóng to gió lớn ta đều đã xông qua được, cũng không thể lật thuyền trong mương, huống hồ cô ta chỉ là một con cá chạch trong bùn.
- A lang sẽ không thua đâu.
Cánh tay mềm mại ngọc ngà của Cổ Trúc Đình nhẹ nhàng ôm cổ Dương Phàm, đưa liếm lưỡi vào ngực của hắn, thân thiết nói:
- Lúc người ta hành tẩu giang hồ, còn được người gọi là nữ ma đầu đấy, hiện giờ không phải bị a lang chàng thu thập ngoan ngoãn đấy sao, chỉ dựa vào đạo hạnh của tiểu yêu tinh kia, sao có thể là đối thủ của a lang được chứ!
Dương Phàm lập tức vừa mừng vừa sợ, Cổ Trúc Đình khen ngợi hắn quá nhiều rồi , nhưng mà nàng từ lúc nào học được cách khiêu khích rồi thế nhỉ? Một câu hai ý nghĩa, nhu mì đến thấu xương, trong thoáng chốc tiểu Dương Phàm lại nóng lòng muốn tiếp rồi.
- A! A lang tha mạng, người ta không muốn nữa!
Cùng với một tiếng xin khoan tha, trong khuê phòng lại là trận mưa gió mãnh liệt...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]