Dương Phàm chắp hai tay, thản nhiên đi vào trong phòng khách!
Phòng khách này làm bằng đá trắng, nước sơn màu đỏ thẫm. trong sảnh từng cột trụ từng tấm biển đều mang đậm phong cách cổ, hai bên chái nhà trên vách đá treo mấy bức sơn thủy, trong nội đường trên cột trụ có một bức câu đối, viết là: “Hữu tam phân thủy, tứ phân trúc, thiêm thất phân minh nguyệt; tòng ngũ bộ lâu, thập bộ các, vọng bách bộ thanh phong."
Trong phòng mặc dù tối, nhưng chỉ cần mở cửa ra, ánh sáng liền tràn vào, không còn một chút tối tăm nào nữa. Ngoài cửa hòn non bộ, cây tử đằng xanh biêng biếc, phong cảnh tự nhiên cùng với phong cách cổ trong sảnh càng bổ sung cho nhau, bất kể là bên ngoài phòng từng cái cây từng khối đá, hay là từng cột trụ trong sảnh , đều mang một dư vị của năm tháng , hiện ra một thứ đặc biệt vừa trang trọng vừa trang nghiêm.
Với tài lực của Dương Phàm bây giờ, cũng có thể bài trí được một phòng như vậy, nhưng cho dù hắn tạo một khách đường giống cái này như đúc, thậm chí ngay cả một mảnh màn che đều không chỗ nào kém cỏi, cũng tạo không ra hương vị của chỗ này. Mùi vị kia có được là do phòng này tồn tại hơn hai trăm năm năm rồi, nhân công cũng không thể phục chế.
Đây là phủ cũ của Đỗ gia, từng miếng gạch ngói, từng cọng cây ngọn cỏ đều có một câu chuyện, nhưng Lý Khỏa Nhi không thích, tuy nhiên đây là nơi lúc đầu nàng mượn để cư trú,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009611/chuong-1032-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.