An Nhạc Công chúa nổi giận đùng đùng trở lại phủ đệ, lập tức sai người đi tìm Đỗ Văn Thiên! Đỗ Văn Thiên vốn là đi theo họ đi xem nhà, chẳng qua là gã cứ lúc ẩn lúc hiện bên cạnh An Nhạc, trong lòng Võ Sùng Huấn hết sức bất mãn, ở trước mặt An Nhạc công chúa dù y không dám nói gì, nhưng luôn tỏ ra thái độ khó chịu với Đỗ Văn Thiên.
Đỗ Văn Thiên vốn rất ao ước mơ tưởng An Nhạc công chúa, thấy biểu hiện của Võ Sùng Huấn như vậy trong lòng liền chột dạ, vì thế liền tìm cớ nói gã đi làm chuyện mà công chúa giao phó nên đã đi về trước rồi. Đỗ Văn Thiên mặc dù là tìm lý do, nhưng thực ra cũng đi tìm hiểu một hồi, lúc này vừa mới hồi phủ.
Vừa nghe An Nhạc công chúa gọi đến, Đỗ Văn Thiên đầu tiên là giật mình, sau đó nghe ngóng được Võ Sùng Huấn không trở về với nàng thì sắc tâm lại bùng lên, vội vàng đi gặp An Nhạc. An Nhạc công chúa trở lại chỗ ở, vừa mới thay quần áo, nghe nói Đỗ Văn Thiên tới rồi, liền phất tay gạt thị nữ lui ra, phân phó nói:
- Gọi hắn tiến vào.
Đỗ Văn Thiên cúi đầu, tất cung tất kính đi vào trong, lạy dài:
- Đỗ Văn Thiên ra mắt Công chúa!
- Miễn đi!
An Nhạc công chúa trả lời một câu, Đỗ Văn Thiên ngẩng đầu lên thấy nàng đang đứng trước mặt mình, chiếc quần mỏng như sương khói màu xanh biếc thêu mẫu đơn đỏ thắm, chiếc váy xanh lá thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009601/chuong-1027-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.