Chương trước
Chương sau
An Nhạc Công chúa nổi giận đùng đùng trở lại phủ đệ, lập tức sai người đi tìm Đỗ Văn Thiên! Đỗ Văn Thiên vốn là đi theo họ đi xem nhà, chẳng qua là gã cứ lúc ẩn lúc hiện bên cạnh An Nhạc, trong lòng Võ Sùng Huấn hết sức bất mãn, ở trước mặt An Nhạc công chúa dù y không dám nói gì, nhưng luôn tỏ ra thái độ khó chịu với Đỗ Văn Thiên.

Đỗ Văn Thiên vốn rất ao ước mơ tưởng An Nhạc công chúa, thấy biểu hiện của Võ Sùng Huấn như vậy trong lòng liền chột dạ, vì thế liền tìm cớ nói gã đi làm chuyện mà công chúa giao phó nên đã đi về trước rồi. Đỗ Văn Thiên mặc dù là tìm lý do, nhưng thực ra cũng đi tìm hiểu một hồi, lúc này vừa mới hồi phủ.

Vừa nghe An Nhạc công chúa gọi đến, Đỗ Văn Thiên đầu tiên là giật mình, sau đó nghe ngóng được Võ Sùng Huấn không trở về với nàng thì sắc tâm lại bùng lên, vội vàng đi gặp An Nhạc. An Nhạc công chúa trở lại chỗ ở, vừa mới thay quần áo, nghe nói Đỗ Văn Thiên tới rồi, liền phất tay gạt thị nữ lui ra, phân phó nói:

- Gọi hắn tiến vào.

Đỗ Văn Thiên cúi đầu, tất cung tất kính đi vào trong, lạy dài:

- Đỗ Văn Thiên ra mắt Công chúa!

- Miễn đi!

An Nhạc công chúa trả lời một câu, Đỗ Văn Thiên ngẩng đầu lên thấy nàng đang đứng trước mặt mình, chiếc quần mỏng như sương khói màu xanh biếc thêu mẫu đơn đỏ thắm, chiếc váy xanh lá thủy tiên tán hoa uốn lượn, trước ngực loã lồ một mảnh tuyết trắng, xương quai xanh duyên dáng kéo dài xuống hai khe núi quyến rũ mê người, ánh mắt gã không rời khỏi được.

An Nhạc công chúa ưỡn ngực, sóng mắt đầy dục vọng, chỉ tay nói:

- Đỗ Văn Thiên, lá gan của ngươi thực là rất lớn nha, dám nhìn bổn cung chằm chằm như vậy.

Đỗ Văn Thiên nhớ tới lần trước nàng khiêu khích mình, trong lòng biết vị công chúa này không phải là nữ nhân băng thanh ngọc khiết gì cả, bèn cả gan nói:

- Dung mạo công chúa như tiên trên trời, là tuyệt sắc giai nhân mà cuộc đời Đỗ mỗ chưa gặp bao giờ, thấy Công chúa mỹ mạo vô song như vậy, Đỗ mỗ sao chỉ to một lá gan thôi chứ.

An Nhạc công chúa liếc mắt nhìn hạ thể của gã, thấy dưới áo bào của gã thấp thoáng nhô lên, tức thì che miệng bật cười. Mới vừa rồi bị Dương Phàm hạ nhục ở bên bờ Long Khánh, thật sự đã làm tự tôn của nàng bị tổn thương. Hiện giờ thấy Đỗ Văn Thiên si mê mình như vậy, nàng mới tìm lại được chút tự tin.

Nàng khẽ xoay người, cặp mông tròn vểnh lên hướng về phía Đỗ Văn Thiên, thướt tha đi đến giường La Hán ngồi xuống, eo thon của nàng được buộc bằng dải tơ lụa màu xanh nhạt, lúc ngồi xuống chiếc eo khẽ uốn lượn, lưng kéo căng tạo nên một đường cong mềm mại.

An Nhạc công chúa dịu dàng nói:

- Chuyện Bổn cung phân phó ngươi làm thế nào rồi?

Đỗ Văn Thiên lấy lại bình tĩnh, hạ thấp người nói:

- Công chúa chỉ bảo Đỗ mỗ nào dám không tận lực. Đỗ mỗ đã tìm hiểu rất rõ ràng, ngày sinh của Trịnh thị lão phu nhân là ngày hai mươi mốt tháng chín, bởi vì năm trước khi đại thọ Trịnh lão phu nhân, thế gia Trường An phần lớn từng phái người tới Lạc Dương chúc mừng cho nên hiện tại còn nhớ rất rõ.

An Nhạc công chúa trầm ngâm nói:

- Ngày hai mươi mốt tháng chín? Cách lúc này gần bốn tháng rồi, đến lúc đó Thượng Quan Uyển Nhi đã sớm sinh nở rồi, làm sao còn có chứng cớ có thể nắm bắt được, sao kịp sinh nhật của Thượng Quan Uyển Nhi đâu chứ?

Đỗ Văn Thiên nói:

- Thượng Quan Uyển Nhi chưa gả đi đấy, mà cô ta lại chưa từng xếp đặt tiệc yến chúc mừng sinh nhật, ngày sinh nhật cụ thể này có hỏi thăm cụ thể hay không. Tuy nhiên Đỗ mỗ nghe một vị thế thúc nói, tổ phụ và phụ thân của Thượng Quan Uyển Nhi là ngày mười ba tháng mười hai nguyên niên Lân Đức bị nữ hoàng hạ lệnh xử tử đấy, khi đó Thượng Quan Uyển Nhi còn chưa đầy tháng, cho nên sinh nhật của Thượng Quan Uyển Nhi hẳn là vào hạ tuần tháng mười một hoặc thượng tuần tháng mười hai.

An Nhạc công chúa nhướn mày lên, nói:

- Tháng mười một mười hai, vậy không có lý do khác để lợi dụng sao?

Đỗ Văn Thiên lắc đầu nói:

- Đỗ mỗ hổ thẹn, thật sự không thăm dò được. Công chúa điện hạ dự tính là…

An Nhạc công chúa nói:

- Nếu sinh nhật của cô ta sắp đến rồi, bổn cung có thể dùng ngày đó làm lý do tụ tập quan thân Trường An để tặng cho cô ta một niềm vui bất ngờ mang tới Hồ Tâm Đảo, đến lúc đó cô ta không có lý do gì mà cự tuyệt không gặp người ta, chỉ cần cô ta xuất hiện thì sợ gì người trong thiên hạ không biết vụ bê bối này?

Đỗ Văn Thiên nói:

- Nếu Thượng Quan Uyển Nhi không ra gặp thì sao?

An Nhạc công chúa cười lạnh nói:

- Trên đời nào có người không hiểu tình lý như thế, nếu cô ta trốn tránh không gặp người ta như trước, bổn cung sẽ dùng biện pháp cứng rắn xông vào, tỷ như an bài người ta gây ra chút nhiễu loạn, tạo vụ ám sát giả, chỉ cần ta có lý do tụ tập quan thân Trường An trên đảo, sẽ không sợ cô ta không ra ngoài.

Đỗ Văn Thiên khen:

- Công chúa mưu lược vô song, kế thật là hay!

An Nhạc công chúa cười nói:

- Một chiêu này cũng không phải Bổn cung nghĩ ra được, ban đầu khi ở Long Môn, Ngụy vương và Lương Vương chính là lấy thích khách làm lý do muốn tìm ra cha ta, Bổn cung học theo mà thôi. Ha hả, được rồi, ngươi bớt nịnh nọt đi, hiện giờ chúng ta còn chưa có cớ, ngươi nói nên làm gì bây giờ?

Đỗ Văn Thiên nhìn đường cong bờ mông tròn lẳn của vị công chúa điện hạ, thật sự là muốn vỗ lên đó, chỉ có điều vị Công chúa này tuy rằng liếc mắt đưa tình với gã đấy nhưng không hề có chút ra hiệu nào, nên gã vẫn không dám làm càn. An Nhạc công chúa vừa nói như vậy, Đỗ Văn Thiên không khỏi nhíu mày, tỏ ra suy tư.

An Nhạc công chúa cũng chau hàng lông mày nhỏ, trầm tư thật lâu, sóng mắt nàng đột nhiên sáng ngời, hưng phấn nói:

- Có rồi!

Đỗ Văn Thiên vội vàng hỏi:

- Điện hạ đã nghĩ ra kế rồi?

An Nhạc ngoắc tay:

- Đưa lỗ tai lại đây!

Đỗ Văn Thiên khẩn trương tiến lên, nhẹ nhàng cúi người xuống, thân hơi khom xuống, chóp mũi liền ngửi được một mùi hương quyến rũ, đập vào mắt là rãnh sâu mê người, lại nhìn xuống nữa, hai bầu vú tròn căng nhô cao. Đỗ Văn Thiên khó có được sự tiếp xúc thân mật với Lý Khỏa Nhi như này nên tâm tình vô cùng kích động.

Tuy nhiên, sự kích động của gã cũng không được lâu, An Nhạc công chúa vừa nói ra phương pháp liền giống như một chậu nước lạnh giội vào đầu, khiến gã sợ hãi toát mồ hôi lạnh, ý niệm với thân thể kiều diễm kia cũng theo đó mà tan biến. Cách thức của vị công chúa này quá đơn giản trực tiếp, chẳng phải là có trăm ngàn chỗ sơ hở đó sao?

Đỗ Văn Thiên sợ hãi nói:

- Điện hạ, chúng ta làm như vậy, động tĩnh hình như hơi lớn, một khi bị lộ ra ngoài, đây chính là tội lớn cả tộc bị diệt, không được, tuyệt đối không được nha!

An Nhạc công chúa ung dung nói:

- Có gì mà không được, chỉ cần chúng ta làm thật sạch sẽ, ai có thể làm gì được?

Đỗ Văn Thiên hết hồn mà nói:

- Điện hạ, chúng ta vẫn nên suy nghĩ thật kỹ, chắc chắn có biện pháp đấy. Kế này nhiều sơ hở lắm, thật sự không thể được đâu. Thượng Quan Đãi Chế chỉ cần bình ổn tinh thần suy nghĩ một chút là hiểu được nguyên do trong đó, chắc chắn sẽ tra được là do chúng ta làm.

An Nhạc công chúa khinh thường nói:

- Đến lúc đó cô ta đã là Đãi Chế bị cầm tù rồi, còn có cơ hội truy tra chân tướng sao? Hoàng đế ở Lạc Dương xa xôi, nào biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, chẳng phải là chúng ta nói gì thì biết đó sao, đến lúc đó chuyện duy nhất Hoàng Đế Bệ hạ muốn làm là giết Thượng Quan Uyển Nhi, che đậy sẽ không truy tra việc này đấy.

Đỗ Văn Thiên lắc đầu liên tục, vẫn không dám đáp ứng. Gã mặc dù không thông minh gì, nhưng chuyện rơi đầu sao dễ đáp ứng. An Nhạc công chúa cả giận nói:

- Không phải ngươi nói cam nguyện tan xương nát thịt vì bổn cung sao?

er:line-break'>

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.