Chương trước
Chương sau
Dương Phàm lén lút về phủ của mình!

Kỳ thực ban ngày không dễ dàng che giấu được hành tung của mình, hành động của hắn mặc dù cẩn trọng, nhưng bị bọn thị vệ đang canh giữ ngoài phủ phát hiện.

Tuy nhiên Tông chủ đại nhân thường thường làm những hành vi lén lút đến phủ Thượng Quan Đãi chế láng giềng, thị vệ đã sớm thay nhưng không thể thấy kì lạ, nhìn thấy tông chủ đại nhân, chỉ có thể cười trừ.

Dương Phàm bưng một hộp gỗ có mùi long nhãn vào bên trong phủ, Cổ Trúc Đình nghênh đón trước rồi, vừa mới nhìn thấy hắn đem bộ xiêm y bách điểu về, không khỏi kinh ngạc.

Dương Phàm đặt hộp xuống bàn, mỉm cười nói với Cổ Trúc Đình:

- Bộ xiêm y này Uyển Nhi chuyển lại cho nàng, nói là chừng nào nàng xuất giá lấy làm áo cưới.

Ba trăm năm mươi vạn lạng, nếu mà chất lên người có thể đè người ta tắt thở. Bộ xiêm y quý giá như thế này Cổ Trúc Đình nào dám mặc, Dương Phàm nhìn thấy Cổ Trúc Đình chối từ, không nhịn được cười nói:

- Được rồi, Uyển nhi không cần, nàng cũng không cần, ta không thể trả lại hàng, mau mau gói bộ xiêm y lại.

Cổ Trúc Đình nói:

- A lang, chiếc xiêm y bách điểu này nếu Uyển Nhi tỉ tỉ không thể nhận, vậy thì chờ đại tỉ đến Trường An, tặng cho nàng ấy đi, thiếp đã nhận của chàng một con ngựa quý rồi, nếu nhận thêm bộ xiêm y bách điểu này, vậy….thiếp biết chàng thương nên che chở cho thiếp, nhưng thiếp thực tại được sủng ái nhiều thì cũng sợ…

Dương Phàm hiểu được, không nhịn được cười:

- Nàng đó, đừng có nghĩ nhiều như vậy, sợ Tiểu Man hiểu lầm ta bất công hay sao? Yên tâm đi, tính tính của Tiểu Man rất ôn hòa, không phải là một người lòng dạ hẹp hòi, đã vào nhà của ta rồi, thì là người một nhà, giữa người một nhà với nhau không cần nghi kị, về phần A Nô nàng không cần lo lắng, giữa các nàng đừng có quan hệ thầy trò mà!

Cổ Trúc Đình thầm nghĩ, “Đại tỉ ở trước mặt chàng dịu dàng như nước, hiền thục đảm đang, nhưng ở trước mặt người khác thì chưa hẳn. Nếu không thì sao tỉ ấy lại làm được Mai Hoa Nôi Vệ Đại Đô Úy, chỉ huy được nhiều cao thủ dưới trướng như vậy?”

Nói đến hào phóng, cho dù là chàng đều tán gia bại sản, đại tỉ đều không trách móc chàng, nhưng đó là đối với chàng, chàng có thể chưa nhìn thấy được hình ảnh đại tỉ quản lý sổ sách tài chính gia đình, tính đến từng li từng tí.

Nói đến A Nô thiếp cũng chẳng qua là đã từng dạy nàng cải trang giả dạng, che dấu hành tung, tình thầy trò như vậy đáng tin sao. Đại lang quân Thôi gia đã từng nạp một đôi tỉ muội, tuy nói là hơn hẳn các thê thiếp khác, nhưng hai tỉ muội bị chia rẻ nhau chỉ vì muốn có được sự sủng ái nhiều hơn của Lang quân, không phải là tính toán mọi chỗ hay sao?

Kỳ thật Dương Phàm không có nghĩ nhiều như vậy, có thứ gì tốt đều nghĩ tới nàng, cũng không phải là do nàng xuất thân hèn mọn, nguyên nhân duy nhất khiến hắn làm thế chính là hiện tại bên cạnh chỉ có nữ nhi này, có thứ tốt tự nhiên lại nghĩ đến nàng, ai trước ai sau hắn căn bản là không nghĩ đến, trong lòng hắn đây là đối xử bình đẳng.

Có thể từ nhỏ Cổ Trúc Đình đã thấy cảnh gia đình giàu có bên trong thường tranh đấu gay gắt, cho nên tự nhiên đối với những chuyện này nàng có chút thận trọng dè dặt.

Dương Phàm cảm thấy nàng có ý không gói lại, liền nói:

-Bộ xiêm y này có giá Ba trăm năm mươi vạn lạng, ta cũng thể cho một người một cái, thêm vào đó bộ xiêm y này mấy năm chưa may ra được một cái, có tiền chưa chắc đã mua được, nếu đưa nó đi tặng Tiểu Man, thì có đến tám chin phần là bị nàng mê tiền ấy đưa vào tiệm bán đi, nàng đừng có làm khó nữa, bộ xiêm y này, đã biết thành bảo vật gia truyền của Dương gia rồi, về sau ư, người nào động phòng thì người đó mặc vào, cái này gọi là ai ai cũng đồng đều, nàng thấy thế nào?

Cổ Trúc Đình bị hắn trêu đến đỏ mặt, tim đập, xấu hổ cúi đầu xuống, nói lầm bầm:

- Mọi chuyện nghe theo lời định đoạt của chàng!

Dương Phàm nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai của nàng, thân thể mềm mại của Cổ Trúc Đình run lên, Dương Phàm nhìn nàng cúi đầu xuống, làm bộ dạng xấu hổ e thẹn, thấp giọng nói:

- Vậy tối nay, nàng mặc cho ta xem đi!

Cổ Trúc Đình tim đập thình thịch, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Dương Phàm, nàng lập tức hiểu được ý của hắn:

- Đêm nay….Đêm nay ta phải cùng chàng làm chuyện tốt kia, trở thành nữ nhân của chàng ấy sao?

Nghĩ đến đây, trống ngực của Cổ Trúc Đình thình thịch, Dương Phàm đặt hai bàn tay lên vai nàng, sức nóng từ hai bàn tay truyền vào nàng làm nàng nóng ran lên, nàng giống như tuyết bị lửa làm cho tan chảy, cả người đều tan biến rồi, hai chân nàng như không khống chế được nữa run lên, thân thể mềm yếu không thể nào đứng được nữa, trong chốc lát tựa người Dương Phàm.

Thân thể mềm yếu của Cổ Trúc Đình tựa vào người Dương Phàm, hồi hộp thở dốc:

- A lang…

Nàng không hiểu rõ tại sao nàng không khống chế được như vậy, chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh cùng Dương Phàm động phòng, gân cốt nàng tự nhiên xốp giòn, tim đập loạn nhịp, không thể thở nổi.

Dương Phàm cũng không thể hiểu được, hắn và Uyển Nhi, Tiểu Man, A Nô lần đầu bên nhau, các nàng đều là tấm thân trinh nữ, phụ nữ lần đầu làm chuyện này, không tránh khỏi sợ hãi, nhưng mà các nàng ấy đều không có biểu hiện không chịu nổi như Cổ Trúc Đình, trong các nàng Cổ Trúc Đình là người có võ công cao cường nhất, hơn nữa còn là một sát thủ, lòng sẽ kiên cường hơn những người bình thường, thật không hiểu nổi nàng tại sao lại phải sợ đến như vậy.

Dương Phàm chỉ cảm thấy thân thể của nàng dường như bị người khác rút đi xương cốt rồi, mềm nhũn, không hề có chút sức lực, thân thể run lên, nhưng hai cánh tay của nàng thì đặc biệt có lực, nếu không nằm trên thì nàng đã bị bẹp dí dưới thân xác của hắn rồi.

Dục vọng của Dương Phàm bị tấm thân mảnh mai của Cổ Trúc Đình kích thích nổi lên mạnh mẽ. Hắn có chút không chờ được đến đêm rồi, Cổ Trúc Đình rất lo lắng, gọi hắn đến phát run, Dương Phàm muốn lập tức muốn “biến nàng thành một con cừu trắng”.

Dương Phàm nghĩ đến liền làm chủ, hắn bế lấy Cổ Trúc Đình đi vào phòng, đặt nàng nhẹ nhàng trên giường, mặt nàng đều nóng rực cả lên rồi, Cổ Trúc Đình biết được sắp có chuyện gì xảy ra, nàng vừa thẹn vừa sợ, vội vã nhắm mắt lại.

Bộ dạng xinh đẹp khuôn mặt đỏ ửng kia làm cho người khác vừa thấy tội nghiệp vừa thấy đáng yêu. Dương Phàm vừa mới đặt tay lên cái eo mảnh khảnh của tiểu mỹ nhân, ngón tay vừa mới đặt lên, khách không mời mà đến đã tới rồi.

- Như thế này quá tà tính rồi đấy!?

Dương Phàm từ phòng ngủ bước ra, nghĩ chuyện này không phải lần đầu, mỗi lần hắn muốn làm vậy với Cổ Trúc Đình, đều có chuyện như thế xảy ra, một lần là trùng hợp, hai lần là trùng hợp, ba bốn lần đều như thế, một người luôn không tin vào tà ma như Dương Phàm có chút nổi cáu rồi.

Dương Phàm ảo nảo đi đến sảnh, nghe thị vệ báo cáo, nhíu mày nói:

- Ngươi nói An Lạc công chúa đến đảo rồi hả?

-Vâng!

Dương Phàm sinh nghi ngờ, lặng lẽ suy nghĩ:

- Nàng ta tới làm gì, chẳng lẽ lại muốn làm phiền ta?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.