Cổ Trúc Đình theo Dương Phàm vào trong thành, dọc đường cúi gằm mặt, gương mặt đỏ ửng, không nói lời nào, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cổ Trúc Đình ngượng ngùng đến như vậy không phải vì nàng ta đã to gan nói những lời lẽ tình tứ ban nãy với Duơng Phàm mà bởi vì trên đường về Dương Phàm đã đổi ngựa cho nàng ấy, nhường cho Cổ Trúc Đình cưỡi con Đại Thực bảo mã. Cổ Trúc Đình cưỡi lên con ngựa quý, mừng rỡ hỏi một câu:
- A Lang, con ngựa này đã có tên hay chưa?
Dương Phàm đáp:
- Nó tên là Mỹ nhân!
Sắc mặt của đám người Nhiệm Uy đột nhiên trở nên kỳ quái, Cổ Trúc Đình biết là Dương Phàm đang trêu trọc cô giữa đám đông, vậy nên mới ngượng ngùng đến như vậy. Cổ Trúc Đình không hề biết rằng Đại Thực bảo mã được người dân địa phương gọi là “Mỹ nhân”. Câu bông đùa của A Bặc Đỗ Lạp thật là làm hại người khác mà.
Lúc sắp vào đến thành, đường đi trở nên vô cùng hỗn loạn. Trong thành đang sửa chữa lại con sông vây thành, trên bờ chồng chất những đống bùn đen sì chưa kịp dọc đi chỗ khác. Bước vào trong thành thấy chỗ nào cũng đang sửa chữa, người người đông đúc hỗn loạn, có những đoạn đường vô cùng nhỏ hẹp, bọn họ chỉ còn cách xuống ngựa mà đi.
Lúc dắt ngựa đi Dương Phàm có tiến lại gần sánh vai cùng Cổ Trúc Đình, áp sát má của nàng ấy hạ giọng nói:
- Một lát nữa ta sẽ đưa nàng đi gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009570/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.