Mưa xuân như tinh dầu, tí tách vỗ vào mạn thuyền màu xanh đen, con thuyền dập dềnh trên mặt nước.
Mưa phùn phất phơ, phảng phất một màng trắng xóa mênh mông trong đất trời.
Chiếc thuyền nhỏ dừng trên mặt hồ nước, đầu thuyền chống một cái ô lớn, dưới cái ô là một cái lò đầy than hồng, lửa than cháy rực, trên lò than là một cái nồi trong nồi là con cá lớn mà Dương Phàm đích thân câu được, màu trắng ngà ngà của canh cá, mùi nồng đậm của canh cá cử quanh quẩn đâu đây.
Trong khoang thuyền Cổ Trúc Đình ngồi xổm trước chiếc bàn uống trà, dùng thìa nhẹ nhàng nếm chén canh cá, bát là tô lớn của ngư dân thường dùng, đón chào mưa phùn lất phất rơi để tạo nên một không khí dã ngoại với bữa cơm nấu trên chiếc thuyền nhỏ, chỉ cần có bàn tay xinh đẹp trắng nõn nà kia, thì sẽ có ngay một loại thức ăn tuyệt mĩ.
Màu trắng ngà ngà của canh cá, được rắc cẩn thận một ít rau thơm vào, mùi cá ngào ngạt lập tức biến thành một hương thơm đê mê lòng người, hương vị xuyên thấu vào tim gan, Dương Phàm ngồi đối diện, dựa vào một cái nệm êm thật dày, thích ý đưa mũi ngửi ngửi: - Thơm quá, vừa mới lấy ra, còn có chút nóng hổi!
Trong tay hắn đang cầm một bức phong thư, tin là người của Hiển Tông từ phía Lạc Dương đang tới, trải qua một trận rửa hận đẫm mùi máu tươi, cho đến nay tin tức từ bên Lạc Dương truyền tới, có lẽ là hắn đã đạt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009534/chuong-1001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.