Rặng liễu uốn quanh, hoa sen lau sậy um tùm, cầu nhỏ đình nghỉ bên cây, dáng núi bóng nước, tất cả tựa chốn tiên cảnh. Trong nơi chốn nho nhã thanh tào này, âm thầm lẩn khuất một vài nhà tranh.
Vượt qua một đường nước suối, phía trước có một cây cầu nhỏ, bên cạnh cây cầu là một thảo đình, thật vô cùng cổ phác. Đi qua cầu không xa có một ngôi nhà gỗ, bên trên có khắc bốn chữ lớn “Chỉ Xích Bồng Lai”.
Đi tiếp lên phía trước, tầm mười bước chân thì lại thấy một căn nhà gỗ nữa, bên trên khắc lớn bốn chữ cổ: “Cố Chiêm Quân Tử”.
Cỏ xanh chen lối nhỏ, lẻ loi một con đường mòn xuyên qua rừng trúc, phía trước mặc nhiên lại trở nên rộng rãi khai thông, có một vài gian nhà cỏ, nơi đó chính là Lam Điền Đệ nhất Học viên: Doanh Châu Học viên.
Vị Sơn trưởng đứng đầu Học viên này tên gọi là Lâm Vũ Hàm, tự Bá Cử, hiệu Nhược Thủy, vốn là người Địch Đạo, Lũng Tây. Tuổi nhỏ trúng cử, làm đến chức quan Lam Điền Ngự Sử, chức Khởi Cư Xá Nhân. Tuổi trung niên lui về nghỉ hưu, để tóc nhập đạo, tại triều vi nho, tại dã vi đạo, dù gì cũng quả là phóng khoáng vô cùng.
Lâm sơn trưởng nhập đạo mười năm, lại muốn hoàn tục nên mới mở ra Doanh Châu Học viên này, chuyên tâm dạy học. Có rất nhiều nhân tài học sĩ đều đến đây thụ nhiệp. Lâm Vũ Hàm trở thành một đại nho nổi tiếng ở Quan Trung, có danh tiếng lớn lao trong sĩ tộc vùng Quan Trung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009512/chuong-994.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.