Vẻ mặt của Kiều bang chủ từ thẫn thờ trở nên kinh ngạc, sau đó biến thành không thể khống chế được. Khuôn mặt của y đỏ lên, giống như một con gà trống đang tức giận, căm tức nhìn Từ Lâm, nói:
- Đây chính là Thiên ưng bang ngươi đang chủ trì công đạo sao?
Từ Lâm bị Kiều Mộc nhìn với ánh mắt khinh bỉ đến nỗi không bình thường, bỗng thẹn quá hóa giận mà nói:
- Kiều bang chủ, ngài muốn Thiên ưng bang chúng tôi cho ngài công bằng như thế nào? Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Người của ngài đả thương người của Giao Long Hội, dựa theo quy tắc, Giao Long Hội ăn miếng trả miếng, có gì là không đúng?
Kiều Mộc nói:
- Mâu thuẫn này, ai đúng ai sai đã không cần nói nữa, hiện giờ người thua thiệt là chúng ta. Thuận tự môn chúng ta bị họ đả thương mấy chục người, trong đó có hai huynh đệ đã bị đánh thành tàn phế, còn bọn họ chỉ có bốn người bị thương nhẹ. Giết người cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, muốn ép chết người sao?
Từ Lâm nheo mắt, trầm giọng nói:
- Kiều bang chủ, ngài đã năm mươi mấy rồi, sống uổng phí bằng đó năm sao? Ngài lăn lộn nửa đời người rồi ngay cả một chút đạo lý cũng không hiểu hay sao? Trong giang hồ làm gì có nhiều đạo lý để nói như vậy, kẻ nào mạnh thì kẻ đó có đạo lý.
Ngài không phục? Thuận tự môn của ngày tổng cộng hơn hai trăm người, Giao Long Hội có mấy nghìn huynh đệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009415/chuong-942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.