Cây ngô vốn đang xanh, sau một cơn gió đông thổi qua, cây lúa trong ruộng rạp xuống, bông lúa nặng trĩu không ngừng gật gật.
Ngô lúc này vẫn chưa chín hẳn, nhưng trong giới hạn vụ thu, nông phu sẽ không đợi khi ngô chín vàng óng mới thu gặt, khi đó lúc chín mà thu gặt sẽ mất đi rất nhiều hạt, để mất đi lương thực sẽ bị trời đánh đấy.
Mọi nhà nông cả trai lẫn gái, già trẻ đều cùng ra hái, khom người, không nhanh không chậm cắt thành đường, trước sau đều cao như nhau giống như là được dùng thước để đo số lượng vậy.
Đám nhỏ choai choai đi theo sau, buộc từng bó ngô được cắt thành bó chỉnh tề, sau đó ôm tới để lên xe, bọn họ nhất định phải cầm thật nhẹ, để tránh hạt bị rơi ra. Khi cha mẹ quay lại nhìn, nếu như thấy đám trẻ buộc sơ sài rồi ném lên xe, hẳn là sẽ rất đau lòng mà mắng chúng một trận.
Người giàu thì có xe bò, xe trâu bánh gỗ lớn, ngô chất đầy thành đống, lóc cóc đi trên con đường đất vàng bị lún sâu xuống, hán tử cầm roi đánh xe đi theo xe, ưỡn ngực ưỡn bụng, vừa đi vừa vui vẻ hát một bài trẻ con: "Nghe thấy tiếng hát vọng đến, cả người nhiệt huyết nhào bên bệ cửa sổ lạnh lẽo..."
Người bần cùng hơn thì phải nhờ nhân lực kéo xe, một người đàn ông khỏe mạnh đi trước kéo xe, tóc tết quấn khăn trên đầu, giống như hai cái sừng trâu màu trắng ở trên đỉnh đầu, sức lực khỏe mạnh như con trâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009366/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.