Dương Phàm trở lại trong phủ, một người đàn ông rất lạ xuất hiện trong phòng thu chi chờ hắn.
Lão tiên sinh năm nay chưa đến sáu mươi, thân thể có vẻ rất rắn chắc, người này chắc hẳn không đi theo con đường khoa cử rồi. Khi đó mỗi lần khoa cử chỉ lấy ra mười người, mà trong đó lại đến hơn phân nửa là con nhà quyền quý thế gia, như vậy nào có thể đáp ứng được nhu cầu quan viên của quốc gia.
Tiến cử cũng là một con đường, chỉ có điều vị lão tiên sinh này không có người chống lưng, vậy nên cả đời ở Châu huyện này, cuối cùng mới có cái chức chủ bộ quan, nhưng cũng đến lúc tuổi già.
Đừng nhìn chức quan của lãolão nhỏ, một huyện lộ nhỏ bé, đã trải qua kinh nghiệm làm quan, đã từng đọc qua rất nhiều sách như người này, nếu so sánh thì cũng không thua kém gì một tể tướng, chỉ là không biết rằng lão có cơ hội vào chiều làm quan hay không thôi, Trương Giản Chi nếu đảm nhận công việc ở huyện úy này cho đến chết, ai dám nói gã ta có đại tài?
Sau khi Dương Phàm hạ lệnh, các vị tiên sinh "Thiên Khu" liền đề cử lão, người này lúc trước làm quan thì luôn ở Quan Trung, rất hiểu về dân tình ở nơi đó, rồi cả những quy tắc ngầm và ứng phó với thượng quan đủ mọi loại thủ đoạn, nếu cho lão đi, Bùi Quận Mã không đến mức bị bọn thuộc hạ thao túng, mất hết quyền lực.
Cái gọi là phụ tá, thì ra là sư gia ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009311/chuong-882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.