Trong soái trướng Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân, Hà Nội Vương Võ Ý Tông và Lâm Xuyên Vương Võ Tự Trung ngồi đối diện nhau.
Im lặng hồi lâu, Võ Ý Tông hai tay nắm chặt, nặng nề đấm một đấm trên bàn.
Võ Tự Trung thở dài nói:
- Đại huynh, coi như hết rồi. Nói tới, chúng ta cũng không tính là bại ở trên tay hắn, ai kêu hắn chuyển ra Cô mẫu chứ. Lúc này, chúng ta nếu còn không thức thời, vậy thì tự rước lấy nhục rồi.
Võ Ý Tông lạnh lùng cười, bĩu môi nói:
- Đây coi là chuyện gì, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt à?
Võ Tự Trung buông tay nói:
- Hay là đại huynh có diệu kế gì à?
Võ Ý Tông im lặng một lát, nói:
- Thôi, ngươi ở đó không cần làm khó hắn nữa, nếu không huynh đệ ta quả thực chịu không nổi rồi.
Võ Ý Tông nói tới đây, lại lạnh lùng cười, nói:
- Qua cửa ải này coi như là xong rồi sao? Họ Dương kia, ngươi làm mất sĩ diện của Võ Ý Tông ta, cơ hội sau này chúng ta tiếp xúc còn nhiều!
Tính cách Võ Tự Trung không ương ngạnh như vậy, có tâm khuyên can huynh trưởng, nhưng y biết rằng tính tình vị huynh trưởng này, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, chỉ nặng nề mà thở dài.
Đại doanh Thiên Kỵ, bên ngoài soái trướng của Dương Phàm.
Vị đội trưởng trông giữ kho vũ khí lại đến trước soái trướng, nhăn mặt nhíu mày thăm dò bên trong. Ngoài trướng hai gã thân binh đứng thẳng, nhìn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009272/chuong-859.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.