Từ cửa bắc vào thành rồi vào tới phạm vi cung thành, chỉ cần rẽ một cái là có thể theo Huyền Vũ Môn tiến thẳng vào Hoàng cung, đương nhiên Võ Sùng Huấn không thể tiếp tục lấy cớ hộ hoa, mới vừa rồi y còn nói muốn nói chuyện xưa với Dương PHàm, chỉ có thể lưu luyến nhìn đội nghi trượng của Lý Khỏa Nhi xa dần.
Dương Phàm cưỡi ngựa đi bên cạnh, cũng nhìn theo chiếc xe xa hoa kia rời tường thành cao lớn. Gió từ phương xa thổi lại cuốn lên bức màn như sương, lộ ra một bóng hình xinh đẹp mềm mại trong xe, không thể không khiến người đằng sau nhìn kỹ lại, dường như người trong xe đã thay đổi tâm tư.
Không có ai từ nhỏ lớn lên không bao giờ thay đổi, một chút tính cách sẽ dần hình thành trong quá trình phát triển, cuối cùng trở thành một người khác biển hoàn toàn với những người khác. Nếu không phải từ nhỏ đã trải qua đại nạn, lang thang vất vưởng, lại gặp kỳ ngộ, liệu Dương Phàm hắn có thể trở thành Dương Phàm hôm nay sao?
Có lẽ lúc này hắn vẫn đang ở Thiều Châu, nửa tháng tụ tập một lần, ba tháng vào thành một lần, phần lớn thời gian hắn cũng sẽ giống như những người khác, cùng sống với thê tử và con cái trong hạp cốc đó. Bầu trời của hắn cũng chỉ lớn như thế, mặt đất của hắn cũng chỉ nhỏ như thế, trái tim trong lòng hắn cũng chỉ chứa một gia đình nho nhỏ như vậy.
Từ nhỏ Tiểu Man đã quen vất vả, một đứa trẻ ăn xin, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009255/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.