Địch Nhân Kiệt đến đây, là phải có người dìu đến.
Đồng dạng làm khách Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư, Ngụy Tri Cổ còn có Diêu Sùng lần lượt tiến lên hành lễ với quốc lão. Võ Tam Tư sau khi hành lễ, lại khó hiểu hỏi:
- Quốc lão, người bệnh tình như vậy, còn chạy đến Long Môn làm gì? Nơi đây đêm khuya phong hàn, bất lợi cho bệnh tình của người.
Địch Nhân Kiệt không để ý tới y, Diêu Sùng tự khắc gậy ông đập lưng ông đáp trả rằng Địch quốc lão vì bệnh lâu không khỏi, muốn dùng suối nước nóng điều trị thân mình. Địch Nhân Kiệt chỉ là bình tĩnh nhìn Lư Lăng vương, khẽ mỉm cười, trên mặt biểu lộ vui mừng.
Lư Lăng vương này tuy là do Cổ Trúc Đình giả trang, nhưng nàng vô cùng sùng kính vị quốc lão cả đời cực nhọc vì nước vì dân này, nàng nhanh chóng cho người dìu Địch Nhân Kiệt vào ghế trên, trịnh trọng vái lạy, bày tỏ tấm lòng sùng kính của mình. Những hành động thật tâm của nàng làm cho Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự tăng thêm tin tưởng vị Lư Lăng vương này mới là thật.
Địch Nhân Kiệt thân mình suy kiệt, gọi người lót đệm dựa sau lưng, nói chuyện vẫn như trước dùng rất nhiều sức lực, tuy nhiên lão cũng không cần nói quá nhiều, chỉ cần lão còn một hơi thở, dựa vào lai lịch cùng địa vị quốc lão, liền không người nào dám trước mặt lão làm càn.
Mắt thấy Lư Lang vương vô sự, Địch Nhân Kiệt có lẽ vì yên tâm mà trong lòng vui mừng, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009206/chuong-821.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.