Diêu Sùng hôm nay lên núi, mục đích là bảo đảm sự an toàn của Lư Lăng Vương. Dựa vào thân phận tể tướng đương triều của y, chỉ cần ở bên người Lư Lăng Vương thì Võ Tam Tư sẽ không có cách công khai động thủ, hay ám sát mà không sợ người khác biết rõ. Nếu muốn làm nên chính biến thì không thể thu tay, Võ Tam Tư đến nay vẫn chưa có sự quyết đoán này.
Sau khi Võ Tam Tư bỏ đi, Diêu Sùng vẫn không đi vội. Chỉ có điều, y cũng không thân với Lư Lăng Vương lắm, hai haingười hỏi gì đáp nấy. Bách kỵ thị vệ từ ngoài điện tiến vào bẩm báo, nói Thái Bình công chúa đến.
Diêu Sùng vừa nghe, thả lỏng tâm trạng. “Lý Hiển” cũng ra vẻ vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, vội nói:
- Nhanh mời công chúa vào.
“Lý Hiển” nói rồi đứng lên, để hai nữ tướng dìu ra ngoài điện.
Thái Bình công chúa vội vàng bước vào, vừa vào trong viện đã mất vẻ uyển chuyển. Lúc này, Lý Hiển đã ở trước điện, mặt kích động nhìn nàng. Dương Phàm vuốt vuốt mũi, lén lút nhìn sang, nhưng Thái Bình công chúa cũng không quan tâm đến hắn. Nàng vừa vào trong viện đã nhìn thấy hai nữ thị vệ nâng Lý Hiển đến.
- Thất Lang, huynh trưởng!
Thái Bình vừa kêu lên một tiếng đã rơi nước mắt.
Cổ Trúc Đình đã được Dương Phàm chỉ bảo, nếu có thể thì giấu cả Thái Bình công chúa để phòng việc sau khi công chúa biết chân tướng sẽ lộ sơ hở. Nên phải căng da đầu, giả bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009200/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.