- Kiều ca ca!
Cửu Thái Nhi giống một con chim khách nhỏ hạnh phúc, đầu chui vào ngực của Dương Phàm, cổ tay trắng ôm lấy cổ của hắn, trên nét mặt tươi cười rạng rỡ còn đọng nước mắt. Một đôi bồ câu nhỏ mềm mại gắn chặt vào ngực Dương Phàm, bên trong nhịp tim đánh thình thịch.
Dương Phàm thấy nàng vui mừng trong nước mắt đang chảy, trong chốc lát không kịp phản ứng nàng ôm nhiệt tình như thế:
- Làm sao vậy?
- Ta tưởng rằng... Kiều ca ca sẽ không trở lại!
Cửu Thái Nhi mếu máo, mang giọng mũi ngữ điệu dốc hết bầu tâm sự, vẫn còn trong mắt chớp chớp nước mắt chảy ra ra lông mi, liền nín khóc mà cười:
- Đúng là tự mình dọa mình, Kiều ca ca không có gạt ta!
Dương Phàm có chút buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu, khôn thể không gỡ đôi tay mềm mại trên cổ ra, nói:
- Ta chỉ là có chút việc nên chậm trễ, đồng ý công việc với ngươi, sao có thể không đến!
- Dạ!
Cửu Thái Nhi vui sướng gật đầu, dáng điệu thơ ngây giống như gà con mổ thóc.
- Kiều ca ca, ngươi nói một hay hai ngày, có thể dẫn ta rời khỏi, hiện tại đã qua một ngày, ta... Ta hôm nay hoặc là ngày mai, có thể đi theo ngươi rồi sao?
Cửu Thái Nhi có chút hưng phấn khó kìm chế, lại có chút lo lắng sợ hãi, một đôi mắt to làm người ta say mê muội trong nháy mắt cũng không chớp mắt chằm chằm nhìn Dương Phàm, mong mỏi từ trong miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009135/chuong-787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.