Rừng trúc đong đưa, một trận gió thổi qua, tạo ra âm thanh sàn sạt, như tằm nhai lá dâu.
Thiếu nữ váy đỏ nằm trong rừng trúc, yên lặng bất động, chỉ có làn váy lụa đỏ theo cơn gió thổi tới khẽ lay động.
Dương Phàm quay trở về bước chân càng ngày càng nhanh.
Rất nhanh, hắn đã đến bên người thiếu nữ, cúi người nhìn vào hai mắt nàng, với hắn mà nói, có lẽ trong lòng vẫn còn đấu tranh vật lộn một lúc lâu, nhưng trên thực tế chỉ sau một khắc, hắn liền dứt khoát ôm lấy cô gái kia, bước nhanh về phía trước.
Tiểu cô nương rất nhẹ, nhẹ tựa lông vũ, mềm mại không xương, trên người thoang thoảng mùi hoa cỏ, trên thắt lưng mảnh khảnh kia, buộc một túi thơm, nhưng Dương Phàm lại tin tưởng mùi thơm này từ thân thể nàng.
Dương Phàm ngửi mùi thơm kia, tự giễu nghĩ:
- Nếu nàng không xinh đẹp như vậy, ta ngay cả không đành lòng cũng sẽ không mạo hiểm bại lộ hành tung quay lại cứu nàng đâu?
Nhưng mà, chuyện này chỉ có thể vấn tâm của hắn, người bên ngoài ai có thể trả lời. Xem trọng cái đẹp, bất kể là con người, động vật, thực vật hay những đồ vật khác, chẳng phải là đặc tính mà con người khác động vật sao?
Ẩn sâu trong rừng trúc, một dòng thanh tuyền không biết bắt nguồn từ đâu. Mặt nước bằng phẳng như một tấm gương, dòng nước thanh khiết trong suốt có thể thấy tận đáy. Một lòng chảo dung nham xanh biếc mà thiên nhiên ban tặng cho nơi đây.
Một dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009122/chuong-780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.