Ngụy Dũng trấy trong một phòng giam còn có hai phạm nhân khác, giờ phút này đang tò mò mà đánh giá bọn họ, liền hạ thấp giọng mà nói:
- Nhị Lang, việc này đúng là chẳng thể trách các huynh đệ. Chúng ta bôn ba dọc đường, thật không dễ gì để đến được Phòng Châu. Cuối cùng mọi người mới thả lỏng muốn đi lại trên phố, đây không phải là tính sai cái gì chứ.
Ai nghĩ được cái con mẹ người địa phương lại có thói ma cũ bắt nạt ma mới, vừa thấy chúng ta có giọng nơi khác, hắc! Ngươi mới chỉ cầm thứ gì đó mà hắn thích, còn muốn mua chưa chắc đã được, mà hơn nữa con mẹ nó sắt vụn mà bán giá cao như vàng, ngươi không mua, hắn sẽ động quyền cước với ngươi, uất ức này, ngươi nói các huynh đệ chịu được sao?
Dương Phàm đã nhíu mày lại, thực sự không muốn vì chuyện này mà trách cứ bọn họ. Cái tâm cao khí ngạo của đám người Bách Kỵ đây, hôm nay đến địa phương nhỏ bé này, bọn họ lại phải cúi đầu trước mấy tên lưu manh đầu phố ư? Không thể nào. Dương Phàm không cần hỏi tỉ mỉ cũng có thể biết được giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi Dương phàm làm phường đinh không phải không có hiể biết về bọn lưu manh mặt mũi vô lại này.
Lần này Dương Phàm gọi tên mời bọn họ, là vì tạo cơ hội đưa những chiến hữu ngày xưa này đến bên cạnh mình, nếu như bây giờ vì mấy tên lưu manh này mà trách mắng bọn họ, tất nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009111/chuong-775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.