Dương Phàm như tên trộm vọt thẳng vào gian phòng, ánh mắt nhanh chóng lóe lên, nhưng trong sảnh trống trơn, không một bóng người.
Dương Phàm vội vàng quay lại cửa phòng, xoay người lại, bước vào phòng ngủ, vừa thoáng hiện người ở bức bình phong, hai mắt nhìn vào. Qua ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn Ma cô hiến thọ, Tiểu Man đã lên giường nằm từ sớm, chăn đắp tới ngực, chỉ để lộ hai bờ vai trắng mượt mà, đầu vai cãn thận buộc một sợi dây đỏ, dĩ nhiên chỉ mặc một chiếc yếm.
Chợt thấy Dương Phàm như kẻ trộm xông vào, Tiểu Man liền giương đôi mắt to trong veo có chút kỳ quái nhìn hắn.
“Ha ha! Người hiểu ta, chỉ có Tiểu Man! Dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng ta lớn lên, a Nô vốn cũng không tự giác như vậy.”
Dương Phàm thấy thế như mở cờ trong bụng, mĩm cười nói:
- Nương tử quả thật biết đùa, thì ra đã chờ ta rồi!
Dương Phàm vừa dứt lời, từ trong chăn chui ra một cái đầu nhỏ, ngạc nhiên nhìn Dương Phàm, giọng nói còn hôi sữa:
- Phụ thân!
Dương Phàm đưa tay về phía chiếc chăn gấm, bỗng nhiên dừng lại trên không, ngạc nhiên nói:
- Tư Dung?
Ngay sau đó từ trong người Tiểu Man lại chui ra một cái đầu nhỏ khác, kinh ngạc nói:
- Điệp Điệp!
Sau đó cậu liền nhe răng, vui vẻ cười rộ lên:
- Điệp Điệp cũng tới, thích…!
- À?
Miệng Dương Phàm rộng mở, có thể đặt vào hai quả trứng gà, lắp lắp nói:
- Con... Các con hai tiểu tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009098/chuong-768.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.