Mã Kiều nhìn một cách chế nhạo nói:
- Chúng ta không giống với các người, chúng ta đánh giặc là tiêu tiền, các người đánh giặc là kiếm tiền. . . ! Chúng ta điều động binh mã, tiền lương tiêu hao vô số. Các ngươi thì sao, tìm mò được cái gì, con chuột cất giấu gì trong động đều phải đào ra, cuộc chiến này các người đánh là phù hợp, dù sao mùa đông này các người đúng là nhàn rỗi rồi!
Lần này, ngay cả Mặc Xuyết đều xụ mặt xuống, tức giận nói:
- Mặc Xuyết ta là Đột Quyết Khả Hãn, cho dù Lý Đa Tộ Đại tướng quân của các ngươi ở trước mặt ta cũng phải giữ cấp bậc lễ nghĩa, các ngươi đối với ta lại vô lễ lần nữa, thật không nghĩ đến việc chiếc đao của Khả Hãn ta không vui sao?
Dương Phàm vội chắp tay nói”
- Khả Hãn chớ trách, tính tình hán tử trong quân có phần thô lỗ, phần lớn là hiểu biết không nhiều, chẳng qua huynh đệ của ta dù nói lời tuy thô lỗ, nhưng lý lẽ lại không thô, thật nguyên nhân trọng yếu ở đây cũng là mời Mặc Xuyết Khả Hãn xuất binh
Những lời này ngay cả Mặc Xuyết nghe cũng không hiểu, Mặc Xuyết hơi nhíu mày, hướng về hắn quăng ra một ánh mắt đầy thắc mắc:
- Ừ?
Dương Phàm nâng người lên tiến đến, trầm giọng nói:
- Ta là quân nhân, ta cho rằng, đối đãi với kẻ thù nên không cần phải nể nang, từ một thủ đoạn nào, chỉ cần có thể đã kích hắn được là tốt rồi. Hắn ngoan cố thì ta đánh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009063/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.