Trong một cửa hàng xe ngựa lớn ở Mã Thành, từng binh lính Khiết Đan bị treo ngược trên những cây xà cột to, roi da gào thét quật trên người họ, trên mặt, bì bào của họ đã bị lột ra, y phục trên người như tơ sợi, sớm đã rách bươm, trên mặt đất rơi đầy các mảnh quần áo dính đầy máu tươi, đông thành từng đóa hoa tuyết trong suốt.
Có người đã ngất xỉu, mỗi roi đánh lên người họ, cũng chỉ là co giật một chút theo bản năng, chứ không có tiếng la hét nữa. Chu Quân liền đem nước muối tạt lên người anh ta, khi anh ta tỉnh lại, lớn tiếng kêu gào thảm thiết, roi da trong tay lại tiếp tục giơ lên, hung hăng mà đánh xuống.
Chu Quân đã chịu rất nhiều thiệt thòi từ người Khiết Đan, đội quan binh này là thuộc hạ của Lý Đa Tộ sống sót sau trận chiến, đối với kẻ thù làm sao có thể khách khí, không chỉ ra sức quất roi lên người Khiết Đan, người chết liền bị vứt trên nền tuyết ngoài chuồng ngựa, để chồng chất cạnh nhau tạo thành một khối giống như một con quái vật có màu đỏ máu.
- Ta nhận… ta nhận…
Thỉnh thoảng có người không chịu được những nhát roi đau tận xương tủy, yếu ớt phát ra âm thanh cầu xin tha thứ.
Đánh bằng roi mặc dù là một hình phạt đơn giản nhất, nhưng đánh liên tiếp không dừng đủ để khiến cho người kiên cường nhất cũng sụp đổ.
Những người cầu xin tha thứ đều sẽ nhanh chóng bị giải xuống từ trên mái, sau đó bị kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009052/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.