Lúc này đây không có Hoàng đế ban hôn, bớt chút phô trương ở mặt ngoài, nhưng cũng khiến cho tất cả mọi người tham gia hôn lễ bớt chút gò bó; không có Võ Tam Tư, Tiết Hoài Nghĩa và Thái Bình công chúa đấu tranh, ánh mắt của mọi người thế nên đặt càng nhiều vào trên người đôi tân nhân. Toàn bộ hôn lễ làm thoải mái hơn, nhẹ nhàng hơn, cũng càng ấm áp.
Dương gia xưa đâu bằng nay, hiện giờ Dương gia tài lực dày, tất cả sự tình đều chuẩn bị thật sự đầy đủ, Dương gia không cần giống như lần trước, đem Mã Kiều và Sở Cuồng Ca đều lôi tới giúp bố trí gia trạch, chỉ cần từ trong các cửa hàng điều động chút ít tiểu nhị đến, sẽ làm được đâu vào đấy rồi.
Dương Phàm là người đã thành thân một lần, áp lực tâm lý xa không còn như lần trước, cho nên toàn bộ quá trình cũng không giống như lần trước, trên mặt luôn nở nụ cười như một con rối gỗ mặc cho người định đoạt, lúc này đây Dương Phàm trả lời tân khách, xã giao bằng hữu, chuyện trò vui vẻ, vô cùng thong dong.
Các khách của Dương gia vẫn là người ở phường Tu Văn lão hàng xóm chiếm đa số, tuy nhiên ngoại trừ những hảo hữu của Dương Phàm ở Hình Bộ và trong quân, còn có thật nhiều quan viên xưa nay chỉ sơ giao cũng đều đến đây, những người này lại đều là vì phía Quách Kính Chi mà tới.
Quách Vân thân làm Thứ sử một châu, quan to ở địa phương, ở trong triều đình cũng là có vài bằng hữu.
Tiệc mừng vẫn liên tục cho đến lúc hoàng hôn, Dương Phàm cưỡi Bạch Mã buộc hoa lụa đỏ, cùng Trần Đông và Tôn Vũ Hiên cùng với Mã Kiều, Sở Cuồng Ca và một đám văn võ bằng hữu đi xuống, đi tới phủ đệ Quách Kính Chi thuê đón tân nương tử.
Đợi cho tân nương theo Quách phủ trở về, tiệc mừng liền tới lúc cao trào, a Nô trước hướng đại tỷ của nàng là Tiểu Man kính chén rượu, trong lúc mọi người cười nói ồn ào, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, a Nô cùng Dương Phàm hướng bàn những khách nhân mời rượu, toàn bộ Dương phủ bao trùm bởi tiếng cười vui vẻ, tiếng người ồn ào.
Dương Phàm đã sớm làm bảo gia nhân cho người trông cửa ở Phúc Thiện phường và Nạp Văn phường tiền lì xì, đấy coi như là giấy dạ hành cho các tân khách ở tiệc rượu, cho nên ngay cả những hàng xóm nghèo ở phường Tu Văn này cũng không cần lo lắng về nhà muộn, sẽ phải chịu nghi vấn hoặc là phường môn khẩu đóng chặt, có thể thoải mái uống.
Trăng sáng sao thưa, đèn rực rỡ mới lên, khách khứa rốt cục dần dần tản đi, một ngày ồn ào náo động rốt cục yên lặng xuống. Tiểu Man sớm đã dụ dỗ đứa nhỏ ngủ, Dương Phàm tiễn bước khách nhân, trở lại động phòng, a Nô về trước một bước đã ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, trong phòng nến đỏ đốt cháy, chiếu vào hai má trắng nõn của nàng, mơ hồ nổi lên một chút ánh sáng lộng lẫy.
Nhìn thấy Dương Phàm tiến vào, a Nô chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái thật nhanh, liền xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, ngón tay cọ cọ vào nhau, không hề giống sự tự nhiên hào phóng của nàng khi ở trước mặt khách nhân.
Dương Phàm đóng kỹ cửa phòng, nhìn thê tử xinh đẹp ngồi dưới ánh nến, một bộ thanh y xinh đẹp, tựa như một trái cây trong trẻo, không kìm nổi trong lòng rung động, đi qua phía nàng ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, hôn vào chiếc cổ trắng như tuyết của nàng.
A Nô tuy rằng chưa hết xấu hổ, lại cũng nhịn không được nữa mà co rụt cổ, cười khanh khách: - Ngứa. . .
A Nô theo bản năng trốn tránh, nhưng bởi vì kéo xa khoảng cách, thấy được tình yêu nồng đậm trong ánh mắt của Dương Phàm, a Nô bị hắn nhìn một cái, dường như bị bắt đi hồn phách, cả người đều định ở lại đó, ngẩn ngơ mong được nhìn hắn vĩnh cửu, khóe miệng mới dần nở ra một chút ý cười ngọt ngào: - Lang quân...
Tiếng gọi ngày hôm nay, và ngày xưa ý nghĩa khác nhau rất lớn, một câu gọi ra miệng, trong mắt A Nô mơ hồ ngân ngấn nước, nàng chính là muốn khóc.
Dương Phàm nghe động tình, không kìm nổi ôm nàng, ôm lấy nàng cùng nhau ngã xuống ở giường, hôn lên đôi môi ngọt ngào giống như đóa hoa của nàng. A Nô lúc này mới thanh tỉnh lại, xấu hổ đến nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm chặt bàn tay to đang tháo mở dải lụa ở bên hông nàng của Dương Phàm, oán giận nói: - Lang quân, ngọn nến còn chưa tắt đâu...
Dương Phàm rất có kinh nghiệm trả lời: - Nến động phòng, là phải để cháy trắng đêm đấy, không thể tắt.
A Nô cổ đều nổi lên mẩn đỏ, nhắm mắt lại, lông mirun rẩy: - Vậy... vậy chàng buông rèm đi.
Dương Phàm nhịn cười nói: - Rèm cũng là không cần thả đấy.
A Nô hờn dỗi: - Chàng lừa gạt người ta, nào có... nào có quy củ như vậy?
Dương Phàm không có trả lời, chỉ nhìn một tấm vải bố trắng được trải cực kì bằng phẳng trong trong chăn thêu uyên ương, khóe miệng chậm rãi nổi lên một chút mỉm cười thần bí: - Ừ! Lừa gạt không được a Nô của ta, nàng... rất hiểu quy củ nha!
- ừm!
A Nô mở mắt, hoang mang nhìn theo ánh mắt của Dương Phàm, liếc mắt một cái nhìn thấy thứ mà hắn bỡn cợt,, toàn bộ khuôn mặt đều biến thành một khối đỏ thẫm vải bố: - Ngươi thật là xấu!
A Nô oán hận cắn đầu vai hắn, rất nhẹ rất nhẹ...
Rèm cuối cùng chưa buông, dường như như thế, thân thể xinh đẹp kia ở dưới ánh nến mới có thể thưởng thức càng thêm rõ ràng. Nhưng lúc a Nô ỡm ờ tùy ý Dương Phàm cởi bộ quần áo tân nương rườm rà của nàng, ngượng ngùng thụt lùi ra giữa giường, cuộn thân thể mềm mại lại, Dương Phàm lại theo bản năng buông xuống duy trướng.
Đập vào mắt, là một màu trắng sáng, chiếc yếm thêu uyên ương đùa nước ở sau lưng chỉ buộc hai cái dây màu đỏ nhạt, càng làm nổi bật lên cái lưng trắng trơn bóng như ngọc, dưới chiếc eo thon nhỏ và dài là một khối cầu mượt mà được bao quanh bởi một chiếc tiết khố màu hồng phấn, ở giữa có một ngấn lồi lõm, có thể giống như nam châm, thu hút ánh mắt của người khác.
Vai giống như đao gọt, lưng ngọc phấn mịn màng, vòng eo nhỏ tinh tế, mông tròn đầy đặn, còn có cặp đùi như ngọc kia thẹn thùng hơi cong lại, ở dưới ngọn đèn dầu mờ mờ ảo ảo, lả lướt bay bổng, khiến hai mắt hắn dường như bị mê hoặc.
Dương Phàm gần như là theo bản năng buông màn che xuống, thân thể có thể khiến cho nam nhân cực lạc mất hồn này là chuyên thuộc về hắn, khuê phòng này là chỗ cực tư mật của mình, nhưng hắn vẫn theo bản năng muốn xây dựng một không gian càng thêm tư mật.
Vì thế, hắn buông xuống màn che.
Vì thế, hắn thu hẹp không gian càng thêm tư mật, đem chỗ tư mật nhất của hắn, tiến vào một nơi hoa phòng thuocj về riêng hắn, ấm áp vô cùng!
Một tiếng rên rỉ yêu kiều, giống như tiếng mưa gió vang lên...
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Phía Bắc chân núi Hoa Sơn.
Một vòng trăng sáng phủ đầy mặt đất rực rỡ, cành lê lưa thưa, hoa rụng tán phấn.
Độc Cô Ninh Kha xuyên qua hoa ảnh lưa thưa, ngắm nhìn trăng sáng trên không trung kia.
Từ nhỏ tới khi lớn lên, nàng vốn vì thân mình suy yếu rất ít bước ra khỏi nhà, khi còn nhỏ chuyện ra khỏi thành đạp thanh, sớm đã thành một giấc mộng sâu trong tâm trí của nàng. Những năm gần đây, không gian nàng có thể hoạt động càng ngày càng nhỏ, ngẫu nhiên đi Khúc Giang du lãm một phen, cũng thành hành động xa xỉ nhất của nàng.
Hiện giờ đứng dưới ánh trăng ở nơi này, hít thởkhông khí vùng sơn dã, nghe côn trùng trong bụi cỏ kêu vang, tất cả hết thảy với nàng mà nói, đều là một loại cảm thụ, hoàn toàn xa lạ mà mới mẻ. Lúc này đây Đại huynh đã cho phép nàng xuất môn, hơn nữa là chủ động cho nàng xuất môn, thật ra với sự thông minh nhanh nhẹn của nàng, sớm đã hiểu tâm ý của Đại huynh.
Tuy nhiên nàng cũng không dám hy vọng xa vời cái gì, theo từ khi nàng còn rất nhỏ, nàng cũng đã hiểu được hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều. Nàng thân mình yếu đuối, dường như là một cây u lan trong thâm cốc, cố nhiên là chịu không được mưa gió xâm nhập, có thể mặc dù chỉ là mưa gió và ánh nắng mặt trời, đối với nàng mà nói cũng là một sự xa xỉ.
Nàng ngẩng chiếc cổ mảnh khảnh lên, ngắm nhìn trăng sáng ở không trung, ngốc nghếch mà nghĩ: - Có lẽ, ta sự thật thích hắn.
Đáng tiếc thân mình ốm yếu, ngay cả tư cách làm thê tử cũng không có. Có lẽ, tính mạng của ta tựa như cành hoa này, vội vàng nở, vội vàng rơi.
Một trận gió nhẹ lướt qua, đầu cành bay xuống mấy cánh hoa lê, Ninh Kha vươn bàn tay nhỏ và dài, tiếp được đóa hoa bay xuống này, nhẹ nhàng ngửi một hơi tươi mát xông vào mũi.
Lê hoa mới rụng, thuần khiết như ngọc.
Thuyền Nương giống một mẫu thân yêu quý đứa nhỏ, chỉ mỉm cười nhìn nàng, nhưng ánh trăng càng lên càng cao sớm đã vượt qua thời gian Ninh Kha nên nghỉ ngơi, nàng chỉ có thể bước đi tiến lên.
- Ta biết rằng nên ngủ rồi, ta đi về đây!
Không đợi nàng nói cái gì, Ninh Kha liền tự nhiên cười nói với nàng, Thuyền Nương không đành lòng thúc giục thêm nữa, dừng lại bước chân.
Ninh Kha đem lê hoa cầm ở trong tay, lả lướt nhìn thoáng qua trăng sáng phía chân trời, chậm rãi hướng về phía xóm núi.
Cánh cổng xóm núi, một người đàn ông áo xanh đứng đó, thấy Ninh Kha trở về, thi lễ với nàng.
Thuyền Nương không vui nhướn mày: - Tiểu tỷ phải tạm nghỉ, ngươi có chuyện gì, ngày mai nói sau!
- Không cần!
Ninh Kha gọi người áo xanh đang lo sợ không yên đứng kia, suy nghĩ một chút, nói: - Tin tức ngươi đưa tới, ta đã xem rồi, hắn làm đúng, lúc này chỉ nên củng cố, không nên lại có hành động gì, để tránh chữa lợn lành thành lợn què!
Người nọ vội vàng đáp: - Vâng!
Ninh Kha lại nói: - Củng cố bên ngoài, làm như vậy cuối cùng là để quyết chiến cho trung tâm triều đình, mà lập kế hoạch cho trung tâm triều đình, ở chỗ lợi dụng mâu thuẫn của Võ thị, Trương thị, ý tưởng này của hắn cũng cực chính xác. Ngươi nói cho Đại huynh, việc này về sau không cần truyền cho ta biết, cũng không cần hắn can thiệp, giữ một bổn phận, là đủ!
- Vâng!
Người áo xanh lại thi lễ, lặng yên lui ra. Thuyền Nương kéo mở cửa phòng, một ngọn đèn từ trong phòng lộ ra, chiếu đến trên người đến Ninh Kha.
Ninh Kha nhìn người nọ, đến tận lúc gã biến mất ở trong bóng đêm, mới xoay đầu lại, nói với Thuyền Nương: - Đại huynh những năm gần đây ỷ lại muội đã quen. Nhưng muội là một cô gái yếu ớt, suy nghĩ nông cạn, chẳng qua chống đỡ cũng là khiến cho nhà muội không đổ quá nhanh mà thôimuội, duy trì cái cũ mà không đổi, cầu phát triển về sau, muội cuối cùng cũng có thể đem này trọng trách tháo xuống rồi.
Thuyền Nương thật cẩn thận hỏi: - Tiểu tỷ cảm thấy hắn có thể bảo vệ Độc Cô thế gia muội không có việc gì?
Ninh Kha nhẹ nhàng lắc đầu: - Một gia tộc, tựa như một quốc gia, hưng và suy, nhân tố bên ngoài nguyên nhân bên trong, không phải trường hợp cá biệt, mặc kệ thành và bại, đều khó có khả năng ký thác vào trên người một người. Muội nói trọng trách của muội rốt cục có thể dỡ xuống, là vì... những gì muội có thể làm, chỉ có bao nhiêu thôi.
Nếu hắn có thể cứu phục Lý Đường, Độc Cô thế gia muộimuội đây dĩ nhiên là có thể dừng bước, nếu hắn có thể bảo vệ chức vị tông chủ không mất, như vậy với hắn là trợ giúp, Độc Cô thế gia muộimuội tự nhiên cũng có thể được lợi. Mọi thứ như thế, có thể bảo vệ Độc Cô thế gia chúng muội trăm năm không đổ. Về phần trăm năm sau...
Ninh Kha khẽ thở dài: - Chuyện trăm năm sau, phải do người trăm năm sau quan tâm. Muốn người dùng một tòa thiết dũng giang sơn hoặc là của cải vô tận thay con cháu an bài tốt hết thảy, đều chẳng qua làmột giấc chiêm bao của kẻ khờ, thiên hạ giang sơn của Tần Thủy Hoàng hiện giờ còn đâu? Phạm Lãi của cải giàu ngang một nước, truyền xuống được mấy văn? MuộiMuội không cần làm người khờ đâu.
Ninh Kha nói xong, thần sắc hơi hưng phấn, hưng trí bừng bừng mà nói: - Hiện giờ tháo gánh nặng trên người xuống, muộimuội muốn đi khắp thiên hạ. Đáng tiếc Vạn Tượng Thần cung đã bị cháy, lần này đi Lạc Dương chỉ có thể xem Thiên Khu, muộimuội còn muốn lội Đại Vận hà, nhìn thành Dương Châu, đi đường Thục cửa Kiếm, xem Quảng Châu vạn thương tập hợp...
- Được được được, đều tùy muội, muộicô nương của muội, trước tiên muội phải ngủ đã, sau đói chúng muội phải đi đi khắp thiên hạ!
Nhìn đôi mắt Ninh Kha rạng rỡ tỏa ánh sáng, Thuyền Nương cảm thấy chua xót. Hầu hạ Ninh Kha nằm ngủ, thay nàng tắt đèn, Thuyền Nương ra khỏi phòng, đóng cửa phòng cẩn thận, lặng yên đứng im một lát, cẩn thận nghiêng muộii nghe một chút tiếng thở vững vàng trong phòng, nhẹ nhàng lau lau khóe mắt.
Trên bầu trời, có đám sao băng, vụt qua một đường rực rỡ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]