Chương trước
Chương sau
Bữa sáng ăn khá đơn giản, trong nồi đất dạt dào mùi thơm của cháo gà, rau xanh mướt bày trên chiếc đĩa sứ trắng tuyết sáng bóng, đây là rau hái ở trong ruộng rau dành cho Hoàng gia đấy, là Công chúa điện hạ mới có quyền được hưởng; những chiếc bánh điểm tâm nhỏ được đặt trong những chiếc đĩa sứ các màu sắc, còn có bánh chưng mới ra lò, sau đó là ướp lộc sấy khô, đỏ trùng sấy khô...

Các món ăn luộc, nướng, xào, chưng, sấy khô, ướp, số lượng cũng không nhiều, mỗi một thứ đều được bày trên đĩa nhỏ nhưng đều được chế biến kỹ lưỡng. Thức ăn chẳng những hợp khẩu vị, hơn nữa cực kỳ mỹ quan, lại được bày trong đồ sứ tinh xảo làm cho người ta vừa thấy đã thèm ăn rồi.

Dương Phàm ăn rất ngon, vẫn chuyên tâm tiêu diệt mỹ thực trên bàn, cho đến khi lửng dạ, hắn mới phát giác Thái Bình công chúa chẳng biết lúc nào đã ngừng ngọc đũa, một tay chống cằm, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn hắn ăn ngon lành. Dương Phàm nuốt một miếng thức ăn, nhồm nhoàm hỏi han:
- Sao vậy?

Thái Bình công chúa thản nhiên lắc đầu:
- Không có gì, thích nhìn huynh ăn thôi.

Nghe lời nói dịu dàng tình cảm của nàng như thế, giống như mùi xạ hương như hoa lan trên người nàng chậm rãi thấm sâu vào trong nội tâm của hắn, chén canh cháo gà bắt đầu ăn trong tay hắn dường như hương vị càng thơm.

Ăn khá no rồi, Dương Phàm liền cầm khăn lụa tuyết trắng, nhẹ nhàng lau miệng. Đói không no ăn, khát không cuồng uống, Dương Phàm từ nhỏ đi theo Cầu Nhiêm Khách, đã được rèn thành một thói quen tri thức này rồi.

Thị nữ lại một chén canh lên cho bọn họ, được làm bởi hơn mười thứ thạch nhĩ, thạch phát, thạch tuyến, hải tảo tía, sừng hươu, bông ngô đực, nấm...

Dương Phàm dùng thìa quấy súp canh một chút, uống một ngụm nước canh tươi lạnh ngon miệng, không chút để ý nói:
- Những người theo nàng lên núi, tuy rằng chức vị không cao lắm, nhưng người nào cũng có căn cơ quan trọng, trong đó khẳng định huynh đệ Trương thị không phải là người của nàng rồi. Về phần những người khác, hẳn đều là người của nàng, nàng có thể tuyển dụng được nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, thật là tài giỏi.

Thái Bình công chúa cười mà lắc đầu:
- Cũng không phải! Cao Tiễn là người của ta, Trương Thuyết không phải, người này rất có tài hoa, ta thật sự có lòng mời chào hắn làm môn hạ. Cao Tiễn với Trương Thuyết hắn có giao tình, lần này bảo Cao Tiễn mời hắn đến cùng, cũng coi như một lần dò xét. Về phần huynh đệ Thôi gia...

Thái Bình công chúa suy nghĩ một chút nói:
- Bọn họ vừa đúng muốn đến làm môn hạ của ta. Ta có bao nhiêu thực lực, kỳ thật bọn họ cũng không biết rõ, chỉ là ta còn có thể có chút tiếng nói trước mặt mẫu hoàng, cho nên mới mời được bọn họ đến làm môn hạ của ta. Ta còn đang quan sát, nếu là có tài, thì còn được, nếu không thì còn cần phải bồi dưỡng bọn họ một chút.

- Ồ? Vậy hòa thượng kia là thế nào?

Giọng điệu Dương Phàm dường như không chút để ý, nhưng nghe lại giống như đang chất vấn. Nụ cười trên mặt Thái Bình công chúa càng rạng rỡ:
- Từ lúc Huyền Trang lấy kinh trở về, thế lực Phật giáo gần như là đứng ngang hàng với Đạo giáo. Đạo giáo là quốc giáo của Lý Đường ta, cùng Lý Đường ta có muôn vàn quan hệ, mẫu hoàng vì ngăn chặn Đạo giáo, đã mạnh mẽ ủng hộ Phật giáo. Hiện giờ thế lực Phật giáo đã vượt lên cả Đạo giáo rồi.

Mà Huệ Phạm lại có địa vị cực cao trong Phật giáo, thời khắc mấu chốt, nếu như có thể được sự ủng hộ của hắn, bên ta sẽ có một lượng lớn tín đồ ủng hộ, những tín đồ này, cũng không phải chỉ là dân chúng bình dân thôi đâu, trong bọn họ có quan lại, có tướng lĩnh, cũng có binh sĩ. Người như vậy, còn không đáng được kết giao sao?

Thái Bình công chúa nói xong, nửa cười nửa không nghiêng mắt nhìn Dương Phàm nói:
- Người ta đều giải thích xong rồi, lang quân còn có vấn đề gì nữa không?

Dương Phàm sờ sờ mũi, ghen tỵ nói:
- Nghe như là không chút riêng tư nào, nhưng ta thấy bọn họ tiếp cận nàng, không phải là muốn bái làm môn hạ của nàng, mà là muốn quỳ gối trước váy nàng đấy?

Thái Bình công chúa nhướn hàng mi đẹp lên, dương dương đắc ý nói:
- Đó là đương nhiên, bản Công chúa thiên tư quốc sắc, còn sợ không ai ngưỡng mộ sao?

Dương Phàm nói:
- Đúng vậy a đúng vậy a, thiên tư quốc sắc, một “'Phụ nữ có thai” sáu tháng thật sự khiến người ta thèm chảy nước miếng đấy.

Thái Bình công chúa vui vẻ bật cười khanh khách ở bàn ăn, cười một lúc lâu, mới cầm một bình sứ nhỏ màu hổ phách, cười thở gấp đưa cho Dương Phàm, nói:
- Này!

Dương Phàm nói:
- Đây là cái gì?

Thái Bình công chúa nói:
- Đây là dấm chua nha, lang quân thích ăn dấm chua như vậy, không ngại dùng nhiều một chút.

Dương Phàm banh gương mặt tuấn tú của mình căng lên, kéo căng một lúc, hắn không kìm nổi phì cười thành tiếng vui vẻ.

Trong lúc cười cười nói nói, một chén canh đã ăn xong, thị tỳ thu dọn thức ăn, lại bưng một đĩa dưa lên.

Vốn Thái Bình công chúa là con gái được nữ hoàng sủng ái nhất, dâng nàng hai quả kim đào cũng không sợ không biết báo cáo thu chi vào khoản nào, chỉ có điều cây đào kia chăm sóc tỉ mỉ năm nay kết trái vốn cũng không nhiều, xem chừng ngày hội Thượng Nguyên, đào chính dâng lên được rất ít, lại bị Dương Phàm tham ô, hái cho thê tử và con trai nhỏ của hắn nếm vài quả rồi, Tiết Thang Thừa cũng không dám tiếp tục dâng để Công chúa hưởng dụng nữa.

Dưa cắt rất khéo, được dùng cây tăm xiên sẵn, Thái Bình công chúa cầm lấy một miếng dưa lên cho vào miệng, nói với Dương Phàm:
- Lang quân cứ ở trong này kiên nhẫn chút thời gian, coi như tu thân dưỡng tính đi. Không cần lo lắng đám Lai Tuấn Thần, khi nào quay về ta sẽ thông báo Đường Tiêu Hiểu, để hắn ta chiếu cố huynh một chút. Về phần Lai Tuấn Thần, lần này hắn không dám kéo huynh vào vụ án Lưu Tư Lễ, như vậy rõ ràng là hắn cũng không làm gì được huynh, trước khi hắn trở về Tam Pháp Ti, hẳn là không có mấy thủ đoạn để đối phó với huynh đâu.

Dương Phàm nói:
- Ta không sốt ruột về tiền đồ của ta, hiện tại việc quan trọng nhất của nàng là củng cố, mở rộng ưu đãi tốt tại Nam Cương và trong triều, nhiều nhất thời gian ba năm, trợ giúp quan viên có lòng trung thành với Lý Đường củng cố quyền vị, đồng thời đem một vài nhân vật trọng yếu dần dần điều về những bộ phận quan trọng trong triều đình.

Thái Bình công chúa nói:
- Ta biết rồi, chuyện này cứ dần dần tiến hành, cũng không cần quá gấp gáp. Tuy nhiên, mẫu hoàng luôn luôn quan tâm đến quân quyền, Bắc Nha thì không cần phải nói, mà ngay cả Nam Nha trên thực tế quân quyền nắm trong tay Tể tướng còn thừa cũng không có mấy, vị trí Đại tướng quân gần như đều là họ Võ đấy, nếu có xếp một người vào biên chế cũng khó như lên trời, mà cũng rất dễ khiến mẫu hoàng cảnh giác.

Nói xong, nàng chau hàng lông mày đẹp, lo lắng nói:
- Nhưng tương lai một khi có biến, nếu như không có binh, chỉ sợ là tuyệt đối không được đấy.

Ánh mắt Dương Phàm đột nhiên sáng ngời, vội hỏi:
- Nàng cho rằng nếu ngày sau một khi có thay đổi gì, là lấy phương thức gì có khả năng thay đổi lớn nhất?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.