Thái Bình công chúa dừng bước, hai mắt lóe sáng
- Sau này bọn quan tàn ác kia suy sụp, chúng ta mới lần đầu tiên mở rộng lực lượng, một khi khiến Lai Tuấn Thần ra tay, là chúng ta tai hoạ ngập đầu rồi! Rất có khả năng…Đợi đến ngày mẫu hoàng tấn thiên, chúng ta còn không có đủ thực lực đối kháng Võ thị, phục cứu Lý Đường. Nhưng, ngay cả tội danh vu cáo hãm hại Tể tướng lớn như vậy còn không quật ngã hắn, vậy trừ phi là người ở mẫu hoàng trong lòng so với hắn càng có phân lượng xuống tay với hắn, mới có thể!
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Không sai! Như vậy trong lòng Hoàng đế, người so với Lai Tuấn Thần càng có phân lượng là ai đây?
Thái Bình công chúa im lặng xoay người, ảm đạm đáp:
- Không phải là ta, con trai ruột của nàng và con gái ruột... Người nào cũng không phải!
Dương Phàm an ủi vỗ vỗ cánh tay của nàng, nói:
- Cho nên. Ác nhân cần phải ác nhân mài!
Thái Bình công chúa hoài nghi nói:
- Huynh cảm thấy, huynh đệ Trương thị có thể làm được?
Dương Phàm liếc mắt nàng, nói:
- Nàng đừng vì bọn họ làm nam sủng mà coi thường bọn họ. Cũng không phải mỗi nam sủng đều cùng loại với Hoài Nghĩa, Lao Ái. Bây giờ Nữ hoàng đế sủng ái bọn họ, hơn xa Tiết Hoài Nghĩa năm đó. Nhưng bọn họ có ương ngạnh như Tiết Hoài Nghĩa năm đó sao?
Nhưng mà bọn họ đã âm thầm làm không ít chuyện, Tiết Hoài Nghĩa hầu hạ Nữ hoàng hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008893/chuong-675-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.