Tiết Hoài Nghĩa hiện giờ đang một lòng chuẩn bị ngày hội đại pháp, chỉ vì lấy được lòng nữ hoàng, lấy lại sủng hạnh của nữ hoàng đế. Bởi vậy đối với lần đại pháp này sẽ vô cùng coi trọng. Nay Tịnh Quang lão ni là Phật gia đệ tử, lại là người được Hoàng đế cực kì tin tưởngTiết Hoài Nghĩa liền muốn mời bà ta tham gia hoạt động lớn, định lấy điều đó để nâng lên giá trị của lần đại pháp này.
Ai ngờ chuyện mà Tiết Hoài Nghĩa tự cho là tất sẽ thành công, lại bị Tịnh Quang lão ni qua loa tắc trách từ chối. Tiết Hoài Nghĩa cũng không ngốc. Thấy tình cảnh này tự nhiên hiểu được nguyên nhân lão ni trước cung kính rồi sau đó ngạo mạn, nhưng lão hiện giờ quả thật xưa đâu bằng nay, Tịnh Quang lão ni còn có thể thường xuyên tiến cung nhìn thấy Thiên tử, lão đã không nhớ rõ chính mình bao nhiêu lâu không cùng nữ hoàng đế nói chuyện rồi.
Rơi vào đường cùng, Tiết Hoài Nghĩa đành phải mang theo lễ trọng, lúc này đây không phải đến mời, mà là đến cầu. Với món hậu lễ kia, Tịnh Quang lão ni mới bất đắt dĩ đồng ý, chỉ có điều thái độ đối với lão như trước vẫn không có gì thay đổi, lạnh lạnh nhạt nhạt, còn chẳng thèm tiễn lão ra khỏi cửa.
Tiết Hoài Nghĩa luôn luôn trọng thể diện. Nhưng hiện tại điều mà lão mất đúng là thể diện, tự nhiên rất là nổi giận. Tiết Hoài Nghĩa rầu rĩ không vui một hồi, mới oang oang nói:
- Quay lại lại phái người đi thông báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008874/chuong-667-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.