Chương trước
Chương sau
Lời buộc tội của Triệu Càn không hề có một chút khoa trương nào, cũng không hề có hoa ngôn xảo ngữ, từng lời từng chuyện y nói ra đều chân chân thật thật

Nam Cương có nhiều quan viên bị ngã ngựa, mà nguyên nhân trực tiếp là do Thổ man Nam Cương tạo phản , ngoại trừ là vì bị nhóm ác quan Ngự Sử Đài vơ vét tài sản và ức hiếp, thì còn là vì mâu thuẫn sâu sắc giữa họ và quan viên địa phương, một chút cũng khó mà hòa hợp

Chính vì nguyên nhân như thế, Võ Tắc Thiên mới quyết định thay đổi phương thức trị vì Nam Cương, cải thiện lại mối quan hệ giữa quan viên triều đình và dân bản xứ nơi đó, hiện giờ Triệu Càn lại liệt kê đầy đủ mọi loại sự tích, không khác nào hung hăng tát lên mặt Võ Tắc Thiên một nhát, đây là quan viên trúng cử của bà? Phái một nhóm người như vậy đến Nam Cương sẽ xứng chức hơn so với những kẻ tiền nhiệm?

Trước đây, Thị Ngự Sử Cao Van buộc tội Dương Phàm kéo bè kết đảng, cấu kết với nhau làm viêc xấu, nhưng Võ Tắc Thiên căn bản không thèm quan tâm, cái bà muốn chính là để Dương Phàm kết đảng, kết một nhất đảng của Võ thị, vì Võ thị mà suy nghĩ, nhưng lựa chọn một đám quan viên như vậy, bà thật không thể dễ dàng tha thứ.

- Đủ rồi! Không nói nữa.

Võ Tắc Thiên bộc phát lôi đình chi nộ, một chưởng chụp xuống, tay áo vung lên:
- Danh sách trúng cử trở thành phế thải! Dương Phàm đóng cửa tự nghiền ngẫm! Bãi triều!

Võ Tắc Thiên trầm mặt rời khỏi Kim Loan điện, để văn võ bá quan lại đằng sau.

Triều đình phong ba nổi nên, nhưng trong đó cũng xuất hiện nhiều cơ hội và lợi ích

Bất kể một vị Tể tướng nào lên, đều đủ để tác động đến ánh mắt của văn võ bá quan toàn triều

Mỗi khi triều đình xuất hiện một chức Tể Tướng trống, quan viên đủ tư cách ứng cử đều không tiếc hết thảy, trên dưới kết bè kéo cánh, chuẩn bị, xây dựng thanh thế, tìm cách để bản thân tiến vào tầm mắt của Hoàng đế, khiến cho Hoàng đế coi trọng mình

Còn quan viên không đủ tư cách trúng cử so với bọn họ còn muốn bận rộn hơn, “ Vua nào triều thần nấy”, mỗi một vị tân tể tướng thượng vị, đều sẽ xây dựng cho mình nền tảng, những quan viên này cần cẩn thận phân tích, tuyển chọn, xác định coi ai có hi vọng trở thành tể tướng nhất, trước tiên là chuẩn bị, tỏ thái độ ủng hộ, lựa chọn đứng về phía hàng ngũ của người đó.

Lúc này đây đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhất là từ khi Lý Chiêu Dức độc tài tướng quyền tới nay, dục vọng quyền lục mãnh liệt khiến cho lão nhất nhất mọi việc đều muốn xem vào, đem quyền lực nắm chặt chẽ trong tay mình, đem những vị Tể tướng khác trở thành bài trí. Mà ngoài Lý Chiêu Đức ra, các vị tể tướng khác không một ai có đủ uy vọng mạnh mẽ như vậy, dùng thủ đoạn cứng rắn để độc bá triều cương.

Nói cách khác, bất kể là ai, nếu như có khả năng tiến nhập vào triều đình. Đều muốn là Tể Tướng chân chính có thực quyền, chức vị này, quan viên nào cũng thèm khát. Lý Chiêu Đức rơi đài thì cũng giống như đám người tâm phúc của lão là Đậu Lư Khâm Vọng cũng bị giáng chức quan, điều đó có nghĩa là trống ra một số chức vị quan lớn rồi, những chức vị đó cũng cần bổ sung người ngồi vào.

Đồng thời, danh sách tuyển quan viên Nam Cương đã trở thành phế thải rồi, còn cần tuyển lại một đám quan viên khác. Hiện giờ những người đương quyền đều thèm nhõ dãi những vị trí quan cao này trong triều đình, còn danh ngạch quan lại có thực quyền ở Nam Cương, bọn họ cũng muốn cố gắng vì con cháu mình, bè phái, môn hạ mà tranh thủ.

Một loạt các lợi ích lớn nhỏ tạo thành lốc xoáy chính trị hội tự thành một trận sóng gió động trời có thể cắn nuốt hết thảy.

Dương Phàm phải về phủ đóng cửa tự nghiền ngẫm lỗi lầm, thời điểm thị lang Vương Lặc thông tri cho hắn, ngoài cười mà trong không cười nói:
- Dương Phàm ... ngươi về nhà tạm nghỉ vài ngày, không cần lo lắng, chỉ cần ngươi xuất phát từ công tâm, triều đình sẽ trả lại công đạo cho ngươi. Sau khi chân tướng rõ ràng, ngươi vần là người Thiên quan phủ như trước!

Vốn trước kia, khi Vương Lặc thấy Dương Phàm đều rất khách khí gọi một tiếng Dương lang trung đấy, lúc này Dương lang trung vẫn là Dương lang trung, chỉ là bởi vì bị người buộc tội, vì thế mà bị lảng tránh, gã liền không khách khí gọi thẳng tên rồi

Dương Phàm dường như căn bản không có nghe ra ý lãnh đạm trong lời nói của gã, sắc mặt vẫn thong dong như trước:
- Dương mỗ vừa mới đến nhận chức, mọi việc vẫn còn chưa hiểu rõ ràng lắm, kết quả liền lập tức đem đến cho Thiên quan phủ một rắc rối to như vậy, thật sự hổ thẹn. Cục diện rối rắm này, còn muốn làm phiền Vương thị lang thu thập, vất vả, khổ cực rồi!

Nụ cười trên mặt Vương Lặc đột nhiên cứng lại, gã lúc này mới nhớ ra, Dương Phàm vừa đi, chuyện tuyển quan viên Nam Cương này, tám chín phần mười là sẽ rơi trên đầu gã. Xưa nay nếu có ghế quan viên trống, đó là một công việc mười phần béo bở, do ai an bài thì lợi ích là của người đó, nhưng hiện tại thì sao?

Bây giờ, mấy cái chính sách quan trọng đều được đầu sỏ mang ra đánh cờ, lúc này đặt mình trong đó, tuyệt đối không phải là chuyện tốt a!

Dương Phàm trở lại Thiêm áp phòng, Lý Chinh Hổ đang chỉ huy vài tên chấp dịch giúp hắn thu dọn đồ đạc, vừa thấy Dương Phàm tiến vào, Lý Chinh Hổ vội vàng chào đón, sống lưng vẫn y nguyên, còn không có cúi xuống, chỉ có điều thanh âm quá lịch sự:
- Dương lang trung đã về rồi, đồ đạc của ngươi, mỗ đã gọi người giúp đỡ thu thập xong!

Giọng điệu, tươi cười, cử chỉ...của Lý Chinh Hổ hết thảy giống như so với trước kia không có gì khác biệt chỉ có điều rất tinh tế mà đem luôn luôn khiêm xưng "Ty chức" lặng lẽ đổi thành " mỗ" rồi, hơn nữa còn có vẻ tự nhiên như vậy. Cái loại lạnh này, tựa như vô tình đã đến mùa thu.

Dương Phàm tại trong lòng cười khổ một tiếng, quan trường ấm lạnh, hắn cũng không phải là lần đầu tự thân thể nghiệm. Xem mấy cái đồ vật được chấp dịch thu thập đem buộc chặt lại, thành một bao đồ không lớn, một đám liền vặn eo đấm vai bộ dáng thật vất vả, căn bản không có ý tứ giúp hắn chuyển đi ra, liền mỉm cười gật gật đầu:
- Làm phiền rồi!

Dương Phàm tiến lên cầm bọc hành lý vắt qua vai, buộc chặt hai đầu, liền bước đi nhanh ra ngoài .

Nhân sinh chỉ có thể tự mình cố gắng, đừng cùng người làm gì.

Phú quý có thể mượn trăm ngân lượng, bần cùng khó cầu nửa hạt gạo.

Kẻ quân tử đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít mà kẻ tiểu nhân dệt hoa trên gấm thì nhiều.

Thân tình bằng hữu chớ hoàn toàn dựa vào, tình đời cũng chỉ như một áng phù vân a....

***

Muốn nói thân, còn phải là bằng hữu cùng người thân. Thời điểm Dương Phàm đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm, Trần Đông, Phùng Tây Huy và Viên Hàn và cố nhân nhất ban Hình Bộ không sợ hiềm nghi mà đến phủ thăm hắn, Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên và nhất ban bằng hữu cùng chung hoạn nạn cũng lập tức tìm tới cửa.

Đám huynh đệ năm xưa kết giaoở trong như Hoàng Húc Sưởng, Trương Khê Đồng, Ngụy Dũng, Lê Đại Ẩn không một ai là không đến , lại nói tiếp, võ tướng quả thật không suy tính nhiều giống quan văn là e dè hơn, hắn đã coi ngươi là bằng hữu, thì sẽ vô điều kiện mà ủng hộ ngươi.

Mã Kiều và Sở Cuồng Ca là bằng hữu của bằng hữu Dương Phàm, lúc trước Dương Phàm bị Lai Tuấn Thần quy thành phản bội đảng, bọn họ còn không hề cố kỵ cùng hắn lui tới, lúc này đương nhiên không thể thiếu bọn họ được. Bằng hữu chân chính, bình thường khi không cần thiết sẽ không cùng ngươi mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng thời điểm ngươi gặp nạn, hắn nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi

Trong lúc nhất thời, quý phủ của Dương Phàm so với bình thường còn náo nhiệt hơn vài phần.

Nhất ban võ tướng thật sự không am hiểu nói nhiều, họ sẽ không an ủi, huynh đệ tâm đầu ý hợp không phải sao? Đến, uống rượu, thông khoái uống say đi!

Bọn họ dường như sợ Dương gia mua không nổi rượu, tự mình kéo một xe rượu đến, sai đầu bếp Dương gia tùy tiện làmvài món ăn sáng, lôi kéo Dương Phàm ngồi vào vị trí, liền bắt đầu uống chén rượu lớn, dường như sau khi say, đem tất cả phiền não ưu sầu của Dương Phàm đều đã tan thành mây khói.

Các quan văn tâm tư liền tinh tế hơn, Tôn Vũ Hiên uống mấy ngụm, liền bắt đầu nhẹ khuyên bảo: - Nhị Lang hà tất phải ngồi không ở trong nhà này? Bọn ta chỉ nhẹ lời khuyên nhủ, không thể giúp Nhị Lang cái đại ân gì, nhưng Nhị Lang giao thiệp rộng, có thể chiếu cố đến việc của Nhị Lang, nếu bọn họ chịu vì Nhị Lang nói đôi lời...

Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Ý tốt của Tôn huynh, tiểu đệ hiểu được! Chỉ có điều, lúc này bản án này liên lụy rất rộng, vua và dân khắp nơi đều trừng to mắt nhìn chằm chằm vào đó, có một chút gió thổi cỏ lay cũng không thể gạt được ai, nếu ta đến nhà người muốn nhờ, lỡ miệng để người đàm tiếu, bọn họ ngược lại lại khó có thể vì ta mà nói vài lời.

Hồ Nguyên Lễ nói:
- Sau lưng Nhị Lang còn có Lương Vương, hẳn là dễ dàng giúpNhị Lang, nhưng kế tiếp làm sao bây giờ? Nói Nhị Lang kết đảng? Nhị Lang với ai kết đảng? Hắc! Vụ án này nếu thành kết đảng án, nhất định làm mất mặt bệ hạ. Cho nên, chuyện này, nghiêm trọng nhất lại chính là tội 'Không xem xét kỹ', có thể có nhiều hậu quả nghiêm trọng?

Nhị Lang gia cảnh giàu có, dù không làm cái chức quan này cũng không ảnh hưởng gì? Nhưng lại nói, một ngày làm quan, chung thân làm quan, Nhị Lang cho dù đã đánh mất chức quan, nhưng còn có viên chức. Chức quan có thể điều động, lên xuống, miễn trừ, nhưng viên chức lại không như thế, chỉ cần không phải là lưu đày, quan viên đã đánh mất chức quan tại địa phương có thể chủ trì liên hợp, tiếp nhận kiện tụng, nha dịch quan sai thấy phải cung kính, huyện quan gặp chuyện cũng phải đến cửa xin chỉ giáo

Dương Phàm biết gã có ý tốt, là sợ tự mình nghĩ không ra, cho nên mỉm cười gật đầu đồng ý.

Trần Đông ho khan một tiếng, vuốt râu nói:
- Quan nha, chỉ cần không phải lỗi nặng, mặc dù miễn đi chức quan, dùng không được bao lâu, cũng có thể lần nữa được cái hư chức, tỷ như Chưởng quan ly cung, giám sát công trình, tham dự giáo hóa. Vụ án này của Nhị Lang, sau lưng liên lụy tới Võ gia, liên lụy tới thể diện của bệ hạ, sẽ không xử lý nghiêm khắc đấy.

Phùng Tây Huy hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
- Đúng vậy! Triều đình của ta có ba loại miễn chức, cách chứcvẫn giữ lại làm việc, cách chức, cách chức vĩnh viễn không bổ nhiệm. Lại nói loại thứ ba vĩnh viễn không bổ nhiệm, được coi như xử phạt nghiêm trọng nhất, nhưng như vậy thì sao nào? Làm theo nhưng vẫn khôi phục như thường! Thời gian còn dài, Nhị Lang còn trẻ như vậy, chỉ cần cố gắng vận động tác động, sẽ có cơ hội tiếp tục nhậm chức đấy.

Dương Phàm không biết nên khóc hay cười bèn nâng chén nói:
- Được rồi được rồi, chư quân cũng đừng có vì chuyện này mà bận tâm nữa. Dương mỗ một lòng vì công, không thẹn với lương tâm, triều đình quyết định như thế nào, im lặng chờ tin tức là được rồi, về phần theo lời nói tính toán của chư quân, hiện tại dự tính Nào nào, chúng ta uống rượu, vũng nước bẩn này, kêu đám quyền quý bọn họ đau đầu đi!

Tôn Vũ Hiên lắc đầu cười khổ nói:
- Nhị Lang lòng dạ rộng rãi, Tôn mỗ thực theo không kịp!

Sở Cuồng Ca, Mã Kiều, Trương Khê Đồng, Lê Đại Ẩn và một đám võ tướng lại lập tức bưng lên bát rượu, hô to kêu to lên:
- Nhị Lang nói rất đúng, nào nào, chúng ta uống rượu, uống rượu!

Cùng thời khắc đó, ở quý phủ Binh Bộ Thị lang Diêu Sùng Diêu Nguyên Chi cũng đang bày rượu.

Tiệc rượu bày trong thư phòng, một bình rượu nhạt, hai chiếc ly, một ít hoa quả khô, sau án là hai người ngồi đối diện nhau.

Diêu Sùng mặc cát bào, dáng người khôi ngô đường cong kéo căng ra mạnh mẽ hữu lực, khuôn mặt thô kệch góc cạnh rõ ràng. Hắn năm hơn năm mươi tuổi, thoạt nhìn còn giống một trung niên bình thường cường tráng. Dù sao cũng là người xuất thân võ tướng thế gia, chỉ cần chăm chỉ rèn luyện, dù là năm mươi tuổi vẫn khí huyết sung túc như trước , thể chất tinh lực cường tráng tràn đầy.

Đối diện là một lão nhân gầy tóc trắng xoá, khí chất nho nhã, lão nhân nhấp chén rượu nhạt, miệng lớn mà ăn táo, hết sức vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.