Trăng sáng trên cao, rọi xuống mặt đất ánh sáng bàng bạc.
Thành Lạc Dương giữa đêm hôm khuya khoắt, ngoại trừ một số ít nơi xa hoa trụy lạc như là Ôn Nhu phường đèn hoa rực rỡ ra, những nơi khác đều đã chìm vào giấc mộng.
Tại hậu hoa viên của Dương gia, dòng suối róc rách lặng lẽ chảy dưới ánh trăng nhu hòa. Bỗng nhiên, một trận khóc vang dội mạnh mẽ của trẻ sơ sinh vang lên, đột ngột phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Sau đó một giọng nam mơ mơ màng màng cất tiếng:
- Đứa bé... khóc rồi, mau cho nó bú đi...
Tiếp theo đó là giọng nói của một cô gái:
- Vương bà bà nói, tiểu hài tử lúc ngủ lúc tỉnh, chưa tỉnh thì đừng cho bú, nó lại chưa chắc đã tỉnh hẳn, cứ xem trước đã, nếu nó ngủ tiếp, thì không cần phải để ý.
- Ờ...
Lại một hồi nữa trôi qua, đứa bé vẫn tiếp tục khóc, ánh sáng ngọn đèn rốt cuộc cũng sáng lên bên cửa sổ, phản chiếu bóng dáng của người thiếu phụ xinh đẹp, nàng nhẹ nhàng mở vạt áo trước ngực, ôm đứa bé vào lòng.
Dòng sữa mẹ rõ ràng là không có tác dụng, tiểu hài tử vẫn tiếp tục ngửa cổ kêu khóc. Thiếu phụ xinh đẹp bắt đầu đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh:
- Này! Thức dậy đi, đứa bé không đói, cũng không tiêu không tiểu gì, tiểu ma đầu náo loạn, huynh bế nó đi lại trong phòng một chút đi, ru nó một lát thì sẽ không khóc nữa.
Giọng nói ngái ngủ của nam nhân hàm hồ đùn đẩy:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008802/chuong-634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.