Chương trước
Chương sau
Từ chỗ Phù Thanh Thanh nhận được tin chính xác của Uyển Nhi, trái tim Dương Phàm kiên định lại, không hề nhìn xung quanh, bước về phía cửa cung.

Dương Phàm vừa ra tới ngọ môn, liền nhìn thấy hoàng môn Thị Lang Lý Tự Tài đang đâm đầu tới.

Đi theo sau Lý Tự Tài là một Thư lại, trong lòng ôm ôm tập công văn, xem ra là mang tới Chính Sự đường, vừa thấy Dương Phàm, Lý Tự Tài liền cười đứng lại, chắp tay nói:
- Dương lang trung, đã lâu không gặp.

Dương Phàm nhận ra y, vị Hoàng môn thị lang là thân tín của tể tướng Lý Chiêu Đức, từ sau khi Lý Chiêu Đức nắm quyền thì y cũng được nở mặt theo ở trong triều. Dương Phàm mỉm cười đứng lại, chắp tay đáp lễ nói:
- Lý thị lang, đã lâu không gặp.

- Ha ha, Dương lang trung lần này đi Nam Cương thật khiến mọi người hả lòng hả dạ, lần này công thành trở về, Thánh nhân có công ắt thưởng, cử Dương Phàm tới Thăng Thiên quanphủ, chính là mục đích chung. đáng mừng,

Lý Tự Tài mới cười vang lên, thanh âm giảm xuống thấp xuống chút:
- Chuyến đi tới Nam Cương của Nhị lang không phụ sự mong đợi của mọi người, Lý Tướng cũng rất thích, giờ Mùi hôm nay, Lý Tướngtướng mở tiệc trong phủ, có mời Lang trung tới dự.

- Ồ! Lý Tướng…. Đối với bỉ chức thật là khách khí rồi.

Trong lòng Dương Phàm hơi động, nhưng trong miệng không do dự, thản nhiên chắp tay đa tạ.

Lý Tự Tài mỉm cười, chắp tay với Dương Phàm, đi về phía trong cung.

Dương Phàm đứng nguyên chỗ, nhìn bóng dáng của y, trong mắt lộ ra sự suy nghĩ sâu xa.

Trước khi đi Nam Cương, Dương Phàm dự liệu được sự tranh đấu lần này với Ngự sử đài, tất cả ắt phải mạnh mẽ buộc tội Ngự sử, vì để tránh bị cản tay từ trong triều, hắn từng thỉnh cầu Lý Chiêu Đức giữ gìn, Lý Chiêu Đức liền đồng ý.

Sau này, Hoàng Cảnh Dung bức Ô Man và Bạch Man tạo phản. Tin tức hai tộc Ô Bạch tạo phản truyền vào trong Kinh, Võ Tắc Thiên thay đổi thái độ, từ cản trở Dương Phàm trở thành ủng hộ Dương Phàm, nên lần này Lý Chiêu Đức cũng không dùng vũ lực.

Nhưng cho dù Lý Chiêu Đức là có vai trò trong việc này không, trước đây ông có lời hứa hẹn kia là đủ rồi, lần này Dương Phàm hồi kinh nhất định phải đi bái vọng. Điểm này, trong lòng Lý Chiêu Đức cũng rất rõ, một khi đã như vậy, ông lại dùng thái độ chiêu hiền đãi sĩ chủ động mời là để làm gì?

Điều này căn bản không phải là tác phong của Lý Chiêu Đức, Lý Chiêu Đức hiện giờ không coi ai ra gì. Dương Phàm gần như không cần suy nghĩ sâu xa, liền nghĩ tới nguyên do trong đó: Nam Cương tuyển quan.

Tuyển quan à!

Hiện giờ quan viên dựa vào Lý Chiêu Đức càng ngày càng nhiều, người ta dựa vào cái gì mà đi theo ngươi, còn không phải vì đi theo ngươi làm quan được vững hơn, cơ hội càng nhiều hơn, tiền đồ xa hơn, con đường của con cháu càng nhiều đó sao? Rất rõ ràng. Lý Chiêu Đức cũng theo dõi cơ hội Nam Cương tuyển quan này.

Dương Phàm ngầm cười khổ quay người lại, vừa quay người liền hoảng sợ.

Đây là phía trước cửa cung, không cần lúc nào cũng phải căng thẳng đề cao cảnh giác, hơn nữa đang chìm trong suy nghĩ, Dương Phàm toàn bộ không chú ý lại có người đã tiến tới phía trước, vừa quay người, khiến hắn hoảng sợ.

Người đứng phía sau Dương Phàm là Quang Lộc tự thừa Tông Chi Tốn, Tống Chi Tốn đang mang theo nụ cười sâu xa nhìn hắn, vừa thấy hắn quay người, liền cười dài nói:
- Nhị lang đứng một mình ở cửa cung, như thoáng suy nghĩ, không biết có việc gì vui sao?

Dương Phàm đã định thần lại, nghe vậy cười nói:
- Tống tự thừa nói đùa rồi, tại hạ chỉ là đang nhớ tới vài việc, đâu có việc gì.

Tống Chi Tốn cười ha ha, nói:
- Nhị lang công thành trở về, quang vinh dời Thiên quan. Lương Vương điện hạ cực kỳ vui mừng, đặc biệt thiết yên ở quý phủ, đón gió cho Nhị lang, mời Nhị lang giờ Mùi tới dự.

Dương Phàm thất thanh nói:
- Giở Mùi hôm nay?

Hắn tuy không biết Tống Chi Tốn tới khi nào, nhưng hắn dám khẳng định, khi hắn và Lý Tự Tài nói chuyện, Tống Chi Tôn chắc chắn chưa tới, cho nên y tuyệt đối không thể nghe thấy lời Lý Tôn Tài, mới đặc biệt nói ra thời gian như vậy, chỉ có thể nói là vừa khéo.

Hôm nay Hoàng đế tuy không lên triều, nhưng các nha môn đều vẫn làm việc theo lẽ thường, các quan viên có việc tư gì, thường cũng đều tới buổi sáng để mau chóng xử lý việc công xong, buổi chiều xử lý tiếp, do đó Lý Chiêu Đức và Võ Tam Tư không hẹn mà cùng chọn ra thời gian sau buổi trưa này cũng là không có gì kỳ lạ.

Tống Chi Tốn thấy bộ dạng Dương Phàm như vậy, không khỏi nghi ngờ nói:
- Thế nào? Hay là…Nhị lang đã có hẹn?

Võ Tam Tư và Lý Chiêu Đức không hẹn mà cùng tới mời Dương Phàm, mục đích không giống với Sĩ tộc Sơn đông và Quan Lũng thế gia trước đây nữa. Các thế lực này và quyền thần có biểu hiện này, không phải nói Nam Cương chọn quan Dương Phàm có thể một lời mà quyết, Võ Tắc Thiên không trao cho hắn quyền lợi này, quyết định cuối cùng cũng không nằm trong tay hắn.

Nhưng Võ Tắc Thiên nếu muốn hòa hoãn lại các áp lực từ các phe phái, hòa hoãn thủ lĩnh của các bộ lạc Nam Cương mà lựa chọn hắn, hắn liền có quyền lựa chọn đầu tiên.

Lý Chiêu Đức và Võ Tam Tư còn có các đại thế gia lợi dụng bè cánh và thế lực của mình, có không cưỡng ép cắm người của mình vào? Cũng không thể phủ quyết đề nghị ứng cử viện của Dương Phàm? Đương nhiên có thể, nhưng làm như vậy, không khỏi quá là ác, hắn muốn áp chế Dương Phàm, lại không thể trói buộc các thế lực phái hệ khác.

Dương Phàm không làm gì được họ, nhưng thế lực khác lại vì vậy có đầy đủ lý do buộc tội bọn họ lợi dụng chức quyền càng nhiều, quấy nhiễu việc chọn quan, tư lợi cho bản thân. Nhưng thông qua những người mà Dương Phàm đề xuất, họ liền danh chính ngôn thuận rồi.

Khi đó, họ có thể buông tay buông chân, âm thầm ủng hộ Dương Phàm, chỉ cần có thể chống đỡ được sự công kích của các thế lực khác, liền có thể đạt được nguyện vọng, hơn nữa bản thân không bị lâm vào tình cảnh bị động, tính quan trọng của Dương Phàm chính ở đây. Võ Tam Tư và Lý Chiêu Đức buông người, chủ động mà nhanh chóng mời, chính là sợ bị người khác nhanh chân tới trước.

Dương Phàm đương nhiên sẽ không nói Lý Chiêu Đức sẽ phái người tới mời, có thể phái người tới chứng minh giữa họ có tiếp xúc, có liên hệ, có quan hệ khá là mật thiết. Ví dụ như, Võ Thừa Tự hiện giờ chỉ có thể cố gắng hết sức để đề cử người của y, y cũng liệu định được Dương Phàm sẽ không chiếu cố đặc biệt, cho nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đợi tìm được nhược điểm của Dương Phàm.

Dương Phàm nếu nói ra Lý Tướng đã cử người tới mời với Tống Chi Tốn, Võ Tam Tư lập tức sẽ hiểu ra, Dương Phàm và Lý Chiêu Đức có liên hệ, Dương Phàm thiếu đi một bài lật tẩy, sau này cũng không dễ duy trì thân phận siêu nhân như cá gặp nước hiện tại. Nhưng nói thật lại không được, thì từ chối thế nào?

Cho dù là Lý Chiêu Đức hay là Võ Tam Tư, nếu từ chối mời, đều là nhất định phải đắc tội với người. Dương Phàm chưa kịp khó, chợt có một tiếng vó ngựa, từ xa lao tới gần.

Ngựa lao đi như mũi tên, nếu không có quân tình cấp báo, gần như không có khả năng, vị quan viên nào mà tới trước cung rồi còn không biết kiềm chế vẫn phóng ngựa như điên? Lẽ nào là biên quan xảy ra đại sự?

Dương Phàm và Tống Chi Tốn có chút kinh ngạc, cùng quay đầu nhìn lại, lại thấy người tới không phải là quân mã dịch vai đeo tam giác tiểu kỳ, mà là một hòa thượng đầu trọc, mặc áo bào.

Hòa thượng kia chạy như điên, không kiêng nể gì, trước cung vắng vẻ, không có mấy người, gã liếc mắt nhìn thấy Dương Phàm, lập tức nhếch môi, cười to hô:
- Thập ThấtThập đệ, đã lâu không gặp.

- Hoằng Lục sư huynh.

Dương Phàm mừng rỡ, vội vàng xin lỗi Tống Chi Tôn một tiếng, bước nhanh tới đón.

Gần tới trước mặt, Hoằng Lục vội vàng ghìm cương ngựa, xoay người nhảy xuống, cười ha ha ôm hắn rất chặt:
- Thấp Thất đệ, những việc đệ làm ở Nam Cương, huynh đệ chúng ta đều biết. Vậy mới tốt chứ, không làm mất mặt của Bạch mã tự chúng ta, môn hạ Tiết Sư, phải có sự nhiệt tình, ai dám đối nghịch với chúng ta, chúng ta muốn người biết tay..

Hoằng Lục nói tới mặt mày hớn hở, đập một quyền rất mạnh vào ngực Dương Phàm. Xem ra Dương Phàm liên tiếp chém đầu hai khâm sai ở Nam Cương, liền khiến các khâm sai ở các lộ sau khi hồi kinh cũng bị bỏ tù, thật sự là hợp với khẩu vị của các hòa thượng lưu manh.

Dương Phàm cười nói:
- Sư huynh quá khen rồi, sao huynh lại tìm tới cung thành vậy, chuyện này, vốn phải để tiểu đệ tới trước để bái sư tôn và các vị sư huynh chứ.

Hoằng Lục cười nói:
- Tính tình của sư phụ đệ cũng không phải không biết, nhanh như chớp, đâu thể nhẫn nại mà ở chùa chờ đệ chứ. Vừa nghe đệ trở về, sư phụ liền cười toe toét. Bây giờ đã đi tới “Kim Sai túy” đợi đệ rồi, các sư huynh đệ cũng ở đó, nếu đệ rảnh, chúng ta đi luôn, chớ để sư phụ đợi lâu.

Dương Phàm vừa nghe liền vui mừng, một vị Tể tướng, một vị Vương gia, một người thì có lực lượng chính quyền trong tay, một một người thì có lực lượng hoàng quyền trong tay, hai người liền chọn cùng một thời gian mời hắn tới dự tiệc, mặc hắn thế nào, cũng không nghĩ ra kế sách lưỡng toàn, trừ phi Hoàng đế Hoàng đế muốn thiết yến mời hắn, bằng không hắn cho dù dùng lý do gì từ chối một bên cũng đắc tội rồi.

Nhưng lại có một người ngoại lệ, đó chính là Tiết Hoài Nghĩa! Tiết Hoài Nghĩa là một hồn nhân, ai cũng không để ý, cho dù là Lý Chiêu Đức hay là Võ Tam Tư đều không muốn so đo với hồn nhân này. Còn mục đích ông mời Dương Phàm đơn thuần là không có liên quan tới việc chọn quan, cũng không có liên quan tới triều chính, ông mời Dương Phàm dự tiệc, đơn thuần là vì vui mừng muốn uống rượu, cho dù là Võ Tam Tư hay là Lý Chiêu Đức, nghe nói bị ông ta cướp khách của mình, cũng chỉ có thể cười khổ, nếu không ép hắn, cũng không thể trách cứ Dương Phàm.

Dương Phàm mừng rỡ, lập tức thu lại sắc mặt vui vẻ, đổi lại bộ dạng khó xử, quay người nói với Tống Chi Tôn:
- Tống tự thừa, ông xem cái này…Vương gia mở tiệc, Dương mỗ được sủng ái mà lo sợ, nhưng gia sư cho gọi, lại cũng không dám không đi, cái này…không bằng ngày mai Dương Phàm tới bái kiến Lương Vương điện hạ, ông thấy thế nào?

Dương Phàm vừa nói, vừa nháy mắt với y, ý không nói cũng hiểu:
“Tống tự thừa, người phía sau ta là kẻ đần! Kẻ đần phía sau ta đây là một đại ngu đần của bổn triều, Dương Phàm thực sự không có cách nào, ông nói chuyện cũng cẩn thận chút, cẩn thận bị đánh, mà hắn ta cũng thật sự dám đánh đấy.”

Hoằng Lục trợn mắt nói:
- Thế nào, Lương Vương cũng mời Thập Thất đệ uống rượu sao?

Tống Chi Tôn cười khổ bước lên, chắp tay nói:
- Lương Vương điện hạ thực sự có ý muốn mời Nhị lang uống rượu, nhưng Tiết sư đã chuẩn bị tiệc rượu rồi, vậy thì…khụ khụ, có thầy như cha, đương nhiên là…ha ha ha, lão phu hồi bẩm điện hạ, ngày mai thiết yến vậy.

Dương Phàm không dám lao ngựa trước thành, sau khi cáo từ với Tống Chi Tốn, dắt ngựa đi ra khỏi phạm vi cung thành với Hoằng Lục, lúc này mới phi ngựa về “Kim sai túy”.

Hoằng Lục cưỡi ngựa, chợt cười một tiếng, nhếch lên ngón tay với Dương Phàm, khen:
- Nhị lang thật sự có bản lĩnh.

Dương Phàm cười khổ nói:
- Lục sư huynh, huynh lại nữa rồi, chỉ là chuyện Nam Cường thôi, cũng không cần khen như vậy.

Hoằng Lục dùng sức lắc lư cái đầu trọc, nói:
- Ta nói không phải việc này.

Dương Phàm ngạc nhiên, nói:
- Đó là chuyện gì?

Hoằng Lục nháy mắt với hắn nói:
- Ngươi cùng đừng giấu ta, việc này ai cũng biết rồi.

Dương Phàm lại kỳ quái:
- Chuyện ai cũng biết là gì vậy?

Vẻ mặt Hoằng Lục cợt nhả nói:
- Đương nhiên là việc Thái Bình công chúa có thai! Ha ha, đệ sẽ không nói cho ta biết, đứa bé kia là Võ phò mã đấy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.