Ninh Kha ngồi ở cửa sổ, hai tay vắt qua lan can, cằm gối lên mu bàn tay. Lặng lẽ ngắm sắc thu trong vườn.
Một chiếc váy màu tím với những bông hoa nhỏ bé có điểm chút trắng, tôn lên cái eo thon thả mềm mại của nàng, đôi lông mi dài hơi có chút u buồn nháy nháy, giống như đang trầm tư, thật ra nàng không ngờ, toàn bộ tinh thần dường như đều tán đều ra từng ngọn cây ngọn cỏ trong vườn, cùng tắm ánh mặt trời thu ấm áp cùng chúng.
Đây là thời khắc vui thích nhất, thoải mái nhất trong một ngày của nàng,
- Tiểu muội! Tiểu muội.
Độc Cô Vũ bị kích động tiến vào, khuôn mặt đỏ ửng vì kích động.
Ninh Kha liền vặn vẹo cái đầu lười biếng một cái, ánh mắt nhìn sang huynh song sinh, mỉm cười nói:
- Việc gì mà vui vậy?
Độc Cô Vũ ngửa mặt lên trời cười ha ha, rồi ngồi bên cạnh muội muội, vui vẻ nói:
- Lư Tân Mật không kìm nén được, tự ra hôn chiêu, đêm qua không ngờ phái người đi ám sát Dương Phàm.
Ninh Kha giật mình, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhưng lập tức lại bình tĩnh lại, huynh trưởng vẻ mặt hưng phấn như vậy, có thể thấy Dương Phàm ắt bình an vô sự.
Độc Cô Vũ quả nhiên không nhắc tới chuyện của Dương Phàm, mà là đắc ý nói tới phản ứng của các thế gia:
- Mấy đại thế gia của Sơn Đông Sĩ tộc lúc này có thể có cớ rồi, có thể danh chính ngôn thuận trục xuất hắn, các Thế gia Quan Lũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008761/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.