Dương Phàm hơi ngơ ngác, nghĩ nghĩ một lát, giãn mặt ra cười:
- Đối với Dương Phàm, lão tiền bối là một vị trưởng giả đức cao vọng trọng, sao có thể trêu đùa hậu bối như vậy.
Lão già tóc bạc kia hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Sao lão phu lại trên đùa ngươi?
Dương Phàm nói:
- Một đứa nhỏ nhà quê, mẫu thân bảo nó đi cắt cỏ về cho lợn. Nó cắt đầy một giỏ cỏ quay về, cắt cỏ bị dính bùn, không thể nói nó đi ra ngoài chỉ vì một nắm bùn chứ? Đạo lý tương tự, vãn bối chưa bao giờ nói đọc sách là bùn, chỉ nói kẻ đọc sách cả ngày chỉ ngâm thơ làm phú, hoang phế chủ nghiệp, đây mới là kẻ quên cắt cỏ cho lợn, chỉ mải nghịch bùn.
Lão giả tóc bạc nhíu mày, nói:
- Có gì khác nhau?
Dương Phàm nói:
- Có khác nhau! Rất khác nhau! Học vấn mà người đọc sách nghiên cứu, học tập là tri thức, là đạo lý mà có trí tuệ. Tác dụng của thi từ ca phú tựa như một bài hịch trước trận đấu, như quân ca trong chiến đấu, như một bài ca chiến thắng. Còn cái thứ dệt hoa trên gấm, chẳng phải vô dụng sao? Ha ha ha.
Kinh quốc không dùng nó được, quần thần viết tấu không dùng nó được, Thái Sử Công chép lại lịch sử không dùng nó được. Dù là vãn bối tại nơi này nhận được khảo nghiệm của các vị trưởng giả suy nghĩ câu trả lời cũng không dùng nó được. Tiền bối nghĩ, nó không phải bùn khi cắt cỏ sao chứ?
Lão đầu nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008720/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.