Độc Cô Vũ không hỏi muội muội như thế nào mới có thể “hô mưa gọi gió”, cũng không hỏi nàng Dương Phàm một khi phong vân tế hội, có thể đạt được cao độ như thế nào, kinh nghiệm từ nhỏ tới lớn đã sớm đã nói với gã, lời của muội muội nói tuyệt sẽ không sai.
Gã không hiểu, đương nhiên muốn hỏi, nhưng muội muội đã nói quá nhiều rồi, tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh thần, cho nên cái gì có thể không hỏi thì không hỏi.
Nhưng, cho dù lòng hắn thương muội muội, sự nghi hoặc khác trong lòng gã lại vẫn phải hỏi, bởi vì gã là gia chủ của Độc Cô thế phiệt, việc cuối cùng vẫn phải do gã quyết định, không hỏi rõ, gã không dám quyết định.
Độc Cô Vũ thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi:
- Nhưng, bây giờ Dương Phàm đã đắc tội với sĩ tộc Sơn Đông, cá lớn sắp thành cá chết rồi, hắn còn có tác dụng gì?
Ninh Kha khẽ lắc đầu, nói:
- Không! Hắn đắc tội chỉ là với Lư gia, lại đạt được sự khen ngợi của toàn bộ sĩ tộc Sơn Đông.
Độc Cô Vũ nhíu mày, gã vẫn không hiểu, nhưng nhìn thấy muội muội đã lộ ra sự mệt mỏi, gã lại đành không hỏi tiếp, nhưng Ninh Kha vẫn cố hết sức giải thích.
- Sĩ tộc Sơn Đông không bền chắc như thép. Tựa như…. Triều đình Đại Chu hiện giờ có lúc thù ngoài, văn võ cả triều tề tâm hợp lực chống đỡ kẻ thù bên ngoài, nhưng lúc này không thể tránh được sự lục đục lẫn nhau giữa bọn họ, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008696/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.