Trong lầu Phù Dung đầy kín người, lại không có nửa tiếng động, chỉ có gió thổi vào qua cửa sổ bên này, rồi lại thổi qua cửa bên kia, mang theo vạt áo và tóc bay lên.
Dương Phàm khoanh chân ngồi trên chiếu, tư thế giống như đang ngồi thiền, bát phong bất động, điềm tĩnh tự nhiên.
Sau khi hắn phát hiện Độc Cô thị không phải là đơn thuần mời hắn đến như vậy , Dương Phàm bắt đầu có sự chuẩn bị rồi, hắn liền tìm đến Ẩn Tông.
Theo Dương Phàm, sự chuẩn bị này là đủ rồi, Độc Cô thị ngay cả có tính toán khác, cũng không thể động võ với hắn, nhiều lắm là có mục đích khác với hắn, nếu để đề phòng những biến cố bất ngờ có thể xảy ra, có sự trợ giúp âm thầm của Ẩn Tông là đủ. Hắn mang theo pháo hoa, cũng chỉ là dùng để làm công cụ liên lạc với Ẩn Tông mà thôi.
Nhưng khi hắn phát hiện ra có người theo dõi hắn phía sau, hắn liền cảm nhận được có thể có nguy hiểm rồi, nhưng lúc này mục tiêu đề phòng của hắn vẫn là Độc Cô Vũ.
Người bán hàng rong bên bờ biển uốn khúc kia chính là người mà Ẩn Tông phái tới, Dương Phàm mua bánh, vốn là muốn nói cho họ biết phát hiện của hắn, để bọn họ đề cao cảnh giác, nhưng nói tới miệng lại khiến hắn nghĩ tới một vấn đề, thế là, hắn sửa lại.
Vấn đề mà hắn nghĩ tới là: căn cơ của Sơn Đông Thế gia không phải ở Trường An, nhưng Hiển Tông và Ẩn Tông không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008687/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.