Vạn sự đều đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông thổi.
Gió đông nằm trên cây quạt nhỏ của Lư công tử.
Lư công tử phe phẩy quạt, tràn đầy phấn khích bước ra từ Phù Dung viên.
Hôm nay Lư công tử đến đây là để thử khả năng bơi lội của mấy tên nô lệ Côn Lôn. Gã vạn lần không thể ngờ rằng Dương Phàm cũng đến Phù Dung viên. Hơn nữa, thuộc hạ của gã còn vừa vặn chọn ngay Phù Dung viên làm nơi hạ thủ.
Mùa này, nơi đây cực kỳ thưa thớt du khách. Trong quá trình động thủ nếu ngẫu nhiên có một hai du khách trông thấy, cứ giải quyết hết là được, hậu họa cũng không mấy nghiêm trọng. Chẳng phải chính là địa điểm hành hung tốt nhất hay sao?
Nhưng thuộc hạ của Lư công tử biết công tử đang ở đây, vì vậy lúc hai người dắt ngựa bám theo Dương Phàm phát hiện ra hắn men theo Khúc giang tiến thẳng đến đây, nơi dừng chân chính là Phù Dung viên, một trong hai người liền nhanh chóng cỡi ngựa băng rừng đến đây, vội vàng xin chỉ thị của Lư công tử, xem có cần đổi thời gian hay không, để tránh khỏi ảnh hưởng đến hứng thú của công tử.
Lư công tử tuy không có hứng thú đặc biệt với việc chạy đến xem thủ hạ của gã xử tử một quan viên triều đình là kẻ địch của đại huynh mình như thế nào, nhưng nếu hai bên đã trời xui đất khiến vô tình gặp nhau, thì gã cũng không ngại xem xem. Vì vậy, việc này không hề làm mất đi hứng thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008676/chuong-575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.