Dương Phàm chậm rãi bước vào nhà sau của phủ công chúa, đưa mắt nhìn quanh, hoặc là xanh ngắt, hoặc là xanh tươi, khắp nơi đều là cây tử đằng quấn quanh, cây cỏ tươi tốt, thỉnh thoảng có con báo hoặc con sóc nhảy ra khỏi bụi cỏ, cũng không sợ người, chỉ là đứng bên đường, trừng đôi mắt đen long lanh nhìn ngươi, đầy vẻ hoang dã.
Đây là một cảnh tượng rất kì lạ, A Nô và Tiểu Man đều thích dọn dẹp sân gọn gàng ngăn nắp, cho dù là một khóm Tu trúc, một gốc hoa tươi, các nàng đều muốn sắp xếp theo thiết kế của riêng mình, khiến cho sân lúc nào cũng đầy ắp hơi thở của sự sống. Còn Thái Bình công chúa lại hoàn toàn ngược lại, nàng thích để mọi thứ phát triển tự nhiên.
Có lẽ điều này có liên quan đến môi trường sống hoàn toàn không giống nhau của bọn họ. Tiểu Man và A Nô đều là từ nhỏ đã mất cha mẹ, chịu đủ nỗi khổ cực lang thang vất vưởng, cho nên các nàng quý trọng tất cả mọi thứ có được, chỉ cần thuộc về các nàng, thì các nàng đều thích chăm sóc cẩn thận, sắp xếp theo ý của mình.
Còn Lý Lệnh Nguyệt thân là công chúa cao quý, từ nhỏ đã bị trói buộc mọi thứ, cho nên nàng đặc biệt khát khao tự do, khát khao không có gì trói buộc. Đừng thấy Thái Bình công chúa tính nóng như lửa, Thượng Quan Uyển Nhi dịu dàng như nước mùa xuân, nhìn từ điểm này, thật ra hai bọn họ giống nhau.
Mặc dù khuê phòng của Thượng Quan Uyển Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008655/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.