Hồ Nguyên Lễ nghe câu nói của Dương Phàm, gật đầu, ngồi thẳng dậy một lần nữa, nghiêm nghị nói:
- Giả tạo thánh chỉ! Vương Hoằng Nghĩa, ngươi thật đúng là to gan tày trời!
Vương Hoằng Nghĩa cười thờ ơ, ngẩng đầu không thèm để ý đến y.
Giả tạo thánh chỉ, việc này thật ra là hiếm thấy, thời đại đó lại không có phương thức truyền bá câu truyện quần chúng hóa như loại ”Bình thư hí khúc”, người mù pháp luật như Vương Hoằng Nghĩa lại căn bản không biết bản thân mình rốt cuộc phạm phải tội lớn như thế nào. Trong suy nghĩ của y, chỉ chẳng qua giả mạo thêm một câu nói của Hoàng đế mà thôi, tội thì đã nặng rồi, cùng lắm cũng chỉ là đi đày Giao Chỉ như trước mà thôi.
Hồ Nguyên Lễ nói:
- Khi quân phạm thượng, là tội ác tày trời! Vương Hoằng Nghĩa, bây giờ ngươi làm ra vụ án như thế này, phạm trong tay ta, bổn quan không thể tha cho ngươi được!
Vương Hoằng Nghĩa nghe thấy “tội ác tày trời”, lúc này mới cảm thấy không ổn, sắc mặt hơi hơi biến đổi, vội vàng nói:
- Hồ Ngự sử, ta và ngươi đều làm việc ở Ngự sử đài, cũng coi như đồng liêu, ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng!
Hồ Nguyên Lễ bật cười to, nói:
- Vương Hoằng Nghĩa, ngày trước lúc ngươi làm Ngự sử, Hồ mỗ là Huyện Úy Lạc Dương! Bây giờ Ta là Giám Sát Ngự sử, ngươi là một tên tù nhân bị lưu đày! Bổn quan và ngươi, coi là đồng liêu cái thứ gì!
Nụ cười của Hồ Nguyên Lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008649/chuong-563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.