Hồ Nguyên Lễ và Mã Kiều đồng thanh hỏi, nhất thời khiến Tôn Vũ Hiên ngẩn người, ngạc nhiên đáp:
- Ngươi... các ngươi đã biết rồi sao?
- Ha ha!
Mã Kiều vỗ tay cười lớn nói:
- Hồ Ngự sử, ta thắng rồi! Bữa tiệc rượu này, ngươi mời chắc rồi!
Hồ Nguyên Lễ lắc đầu, cười nói:
- Tôn huynh ơi là Tôn huynh! Huynh đúng là khiến ta ngạc nhiên, người đến tuổi trung niên, sao lại không chững chạc bằng thiếu niên?
Tôn Vũ Hiên nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi đã phái người đến Kinh Châu sao? Nếu không sao biết Hồ cô nương ở cùng ta?
Dương Phàm đánh ngựa tiến lên phía trước, cười nói:
- Tôn huynh, huynh không cần để ý bọn họ, hai người bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm mới đem huynh ra cá cuộc mà thôi. Tôn huynh sao lại nghênh tiếp xa như vậy, quá khách khí rồi?
Dương Phàm nhìn về phía sau Tôn Vũ Hiên, một tòa núi xanh tươi tốt um tùm, trên quan đạo có hai ba người, mấy cái xe la, thành Kinh Châu đến hình bóng cũng vẫn còn chưa nhìn thấy.
Dương Phàm vừa hỏi, Tôn Vũ Hiên liền căng thẳng, vội vàng nói:
- Dương Lang trung, ngươi đoán xem ta ở Kinh Châu đã nhìn thấy ai?
Dương Phàm và Hồ Nguyên Lễ, Mã Kiều cùng nhìn nhau, vội vàng hỏi:
- Nhìn thấy ai?
Tôn Vũ Hiên gằn từng tiếng nói:
- Vương - Hoằng - Nghĩa!
- Vương Hoằng Đầu?
Hồ Nguyên Lễ kêu lên thất thanh:
- Sao lại có thể thế? Không phải ngươi nhìn nhầm chứ Vương Hoằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008645/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.