Chương trước
Chương sau
Thiếu nữ, thiếu niên nhà phạm quan này quả nhiên là đa tài đa nghệ, nhưng Vạn Quốc Tuấn thật ra lại chẳng thèm để ý tới tài nghệ của bọn họ cao siêu hay không, thật sự có tác dụng giúp vui lấy lòng khách nhân hay không, gã chỉ muốn lợi dụng những người này để thị uy với Dương Phàm, cho nên gã không dùng nhạc sư mà hết thảy từ múa đến ca đều do những thiếu nữ, thiếu niên này đích thân thực hiện.

Tám nam tám nữ bắt đầu bàn bạc phân công, có đánh đàn, có cầm tranh, có thổi tiêu, có gẩy dây cung, tấu ra những khúc hay đến không ngờ, còn những người khác thì phân ra hai người hát, người còn lại thì biểu diễn Khúc hồ xoáy.

Bình thường Hồ xoáy là d hai người cùng múa, lúc này lại là sáu người cùng múa, hai người một đôi, mỗi đôi là nam nữ kết hợp, kỹ thuật múa của họ đều có cao thấp, nhưng tư thái múa thì hết sức chăm chú.

Chỉ có điều động tác vũ đạo của tám thiếu nữ hoạt bát linh động, nhóm thiếu nam kém hơn một chút, nhưng đây không phải là bởi vì vũ đạo của họ kém hơn các tỷ muội mà là bởi vì bọn họ vừa chịu cung hình không lâu lắm.

Những thiếu nam, thiếu nữ này múa hết sức chăm chú, đương nhiên không phải do có lòng thật sự giúp vui khách quý, mà là bị Vạn Quốc Tuấn bức bách, trong lòng tràn đầy sợ hãi, sợ làm không tốt sẽ bị tra tấn, cho nên bọn họ gắng sức mà diễn tấu, vũ đạo, ca hát đấy. Nhưng trong đại sảnh lại yên tĩnh lặng ngắt như tờ, dường như không một ai thưởng thức.

Bọn họ đều là con cháu quan lại, ở đây có rất nhiều quan viên quen thuộc với phụ thân bọn họ, trước kia còn có giao tình hết sức chặt chẽ nữa, cũng từng đến nhà bọn họ thăm hỏi nhiều lần, biết những đứa trẻ này, còn được đám trẻ tôn kính gọi là thúc phụ, bá phụ.

Hiện giờ chẳng những đám trẻ bị bắt làm nô tì, hơn nữa thiếu nam thì bị thiến, từ nay về sau trở thành phế nhân rồi. Không phải người nào cũng có trái tim sắt đá, nên những quan viên này sao có tâm trạng mà xem đám trẻ múa ca? Sao có thể vỗ tay hoan hô đám trẻ chứ? Bọn họ không rơi lệ bởi đã cố gắng kìm nén rồi.

Vạn Quốc Tuấn ngay từ đầu chỉ lo thưởng thức sắc mặt càng ngày càng âm trầm của Dương Phàm, trong lòng vô cùng sung sướng, đợi khi gã thưởng thức đủ rồi, lúc này mới để ý bầu không khí trong toàn bộ đại sảnh tràn ngập áp lực. Vạn Quốc Tuấn nhướn mày, bắt đầu vỗ tay thật to, hô to, cười ha hả suồng sã.

Ngay từ đầu, đám quan viên không hòa cùng theo, nhưng khi thấy Vạn Quốc Tuấn mặt thì cười ôn hòa nhưng ánh mắt thì âm u lạnh lẽo đảo qua từng người bọn họ, đám quan viên tức thì đồng loạt phụ họa:

- Hay! Hay!

- Tuyệt!

- Hát hay, múa hay, đánh đàn cũng hay! Ha ha, ha ha ha... Ha hả...

Nụ cười trên mặt đám quan viên còn khó coi hơn cả khóc, mà tiếng cười thì lớn hơn bình thường, có lẽ là bởi vì quá mức khẩn trương, tiếng cười to của bọn họ khá lạc giọng, nghe như là tiếng gào khóc. Mà Vạn Quốc Tuấn thì lại cười thật đúng là cười, mà cười vô cùng vui vẻ.

- Ha ha ha ha...

Vạn Quốc Tuấn càng cười càng vui vẻ, ngửa mặt liên tục đến mức ngồi không yên rồi.

Thiếu nam thiếu nữ đang ca múa đương nhiên chẳng có gì buồn cười, bọn họ cũng không phải là biểu diễn hài kịch. Vạn Quốc Tuấn cười là bởi sắc mặt âm trầm của Dương Phàm, nhưng tiếng cười này còn khó nghe hơn tiếng khóc của đám quan viên kia.

Vạn Quốc Tuấn cười đến thở hồng hộc, cười đến chảy cả nước mắt, gã nhấc vạt áo lên lau nước mắt ở khóe mắt.

- Đúng lúc rồi!

Phùng Nguyên Nhất vẫn múa, cố nén cơ đau đớn dưới háng để múa, ánh mắt cậu từ đầu đến cuối không hề rời khỏi Vạn Quốc Tuấn. Lúc Vạn Quốc Tuấn cúi đầu lau nước mắt, Phùng Nguyên Nhất lập tức rời khỏi cô bé đang múa điệu Hồ xoáy cùng đôi với mình, lao tới đánh về phía Vạn Quốc Tuấn.

Trong tay cậu đang nắm chặt vũ khí duy nhất: Thạch đao.

Lúc bọn họ tiến vào trước sảnh cũng từng bị kiểm tra, nhưng bởi trước đó khi bị sung làm quan nô thì cũng đã bị kiểm tra cẩn thận trong người rồi, sau đó lại bị nhốt tại trong viện phía Tâu, người nào cũng tỏ rõ bổn phận, cho nên khi được dẫn vào trong đại sảnh thì không bị kiểm tra chặt nữa.

Nói là thạch đao thì cũng chỉ là một cục đá cứng được mài dẹt đi mà thôi, có cạnh sắc. Phùng Nguyên Nhất lúc tiến vào yến tiệc tại đại sảnh đã nhét nó vào trong giày, lại thừa dịp phải biểu diễn ca múa, khi cần sửa sang lại trang phục thì đã có cơ hội lấy nó ra, thế cho nên đã gạt được người kiểm tra.

Tuy Phùng Nguyên Nhất chỉ mười tuổi, nhưng cậu lại cường tráng như thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Mặt cậu đỏ lên, trong mắt ngấn lệ, đầy căm hận, tay cậu nắm chặt chuôi thạch đao, khàn giọng hét to:
- Ta phải giết ngươi!

Vạn Quốc Tuấn cười đến chảy cả nước mắt, lúc gã đang nâng ống tay áo lên lau khóe mắt, đột nhiên nghe thấy tiếng hét liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thiếu niên giống như mãnh hổ lao ra, rống giận đánh tới phía gã, làm gã không khỏi thất kinh.

Vạn Quốc Tuấn không biết võ công, bị người như vậy lao tới gần bất ngờ, muốn tránh cũng khó, mà nơi đây là yến tiệc, gã không thể nào an bài hai hộ vệ sau lưng mình, nên đành phải trơ mắt nhìn thiếu niên kia lao tới, đúng là không có bất kỳ cách nào để ngăn cản được.

Lý Thiên Lý thấy cảnh tượng này thì kinh hoàng, không khỏi hồn bay phách lạc. Phòng ngự nơi này là do y phụ trách, nếu Vạn Quốc Tuấn bị giết ở chỗ này, thì y khó tránh khỏi bị liên lụy. Lý Thiên Lý khoát tay nhấc kỷ án trước mặt mình lên ném tới phía Phùng Nguyên Nhất, rồi lập tức như hổ nhảy dựng lên làm thế vồ tới.

Cùng lúc, đám thị vệ chung quanh cùng phát hiện ra biến đổi lập tức rút đao đánh tới phía trước.

- Bùm!

Kỷ án trúng vào người Phùng Nguyên Nhất, làm cậu bắn ra ngoài, lăn mấy vòng, khi đứng lên, nửa người tê dại, thạch đao trong tay cũng bị gãy. Chúng thị vệ đang định nhào lên để bắt cậu lại thấy cậu đụng va vào trong đám tân khách, liền vội vàng bao vây vòng quanh, đánh tới cậu.

Trong chớp máy, đột nhiên có sự biến đổi kỳ lạ, trong sảnh bất chợt lại xông vào vài thị vệ, tay cầm đao thép chém tới, mà người bị bổ chém cũng là Vạn Quốc Tuấn. Đám thị vệ thủ hạ của Vạn Quốc Tuấn liên tục kinh hãi hô to, có tiếng hét lớn:
- Các ngươi điên rồi sao, sao lại chém người một nhà thế?

Lại có người khác kêu to:
- Là gian tế! Bọn họ là thích khách! Không phải người của mình!

Lúc này một thị vệ xông lên muốn chém Phùng Nguyên Nhất thì đụng phải một tân khách bị trượt chân bắn ra ngoài, đụng trúng Phùng Nguyên Nhất, làm cậu bị đụng trúng lại thất tha thất thểu ngã lăn ra năm sáu bước, một tên gian tế thấy thế vọt tới trước mặt cậu, ôm lấy cậu rồi lui thật nhanh, được sự yểm hộ của đồng bạn nhanh chóng rút ra ngoài chạy trốn.

Đám thị vệ của Vạn Quốc Tuấn tay cầm đao sắc bén đuổi theo, Vạn Quốc Tuấn thì đã tỉnh hồn lại, chỉ thấy trong đại sảnh bừa bãi, thích khách đã sớm bỏ đi không để lại dấu vết rồi.

Vạn Quốc Tuấn vừa rồi hoảng loạn nên không nhìn thấy hết thảy. Nếu như cảnh tượng phát sinh vừa rồi giảm chậm tốc độ gấp 10 lần, có lẽ Vạn Quốc Tuấn sẽ thấy rõ mới vừa rồi trong sảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì:

Phùng Nguyên Nhất một tay cầm thạch đao đánh về phía Vạn Quốc Tuấn! Cậu vốn mang lòng chết, bởi vậy căn bản không muốn trốn, cú bổ nhào tới là vận toàn lực, vũ khí trong tay cậu là thạch đao, cũng là thân thể cậu như thiêu thân lao đầu vào lửa, có đi không có về!

Vạn Quốc Tuấn ngẩng đầu, tay áo vẫn chưa buông xuống, vẫn đang lau nước mắt ở khóe mắt, khóe mắt bên phải vẫn còn rỉ nước mắt, trên mặt thì lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.

Phùng Nguyên Nhất cầm thạch đao ra sức đâm về phía trước, cách cổ họng Vạn Quốc Tuấn chưa tới nửa xích...

Lý Thiên Lý nhấc kỷ án lên ném ra, rồi nhảy dựng người lên...

Dương Phàm ngồi bên cạnh Vạn Quốc Tuấn dựng hàng lông mày lên, chén rượu trên tay rời đi bay ra, đánh trúng vào mũi chân của Lý Thiên Lý. Lý Thiên Lý lúc nhảy lên thì cảm giác như va đụng phải cái gì đó, y còn chưa rõ đó là cái gì thì đã đau ngã lăn xuống mặt đất, chén rượu vỡ nát.

Dường như lúc này Dương Phàm mới phát hiện có thích khách, hất mạnh bàn lên, chén đĩa đầy bàn rơi đầy mặt đất vỡ nát, chén rượu vỡ vụn kia đương nhiên cũng nằm trong đống hỗn loạn vỡ nát này.

Phùng Nguyên Nhất bị kỷ án đập trúng, ngã bắn vào giữa đám tân khách.

Các tân khách hoảng sợ, chạy đông chạy tây, hỗn loạn.

Nếu Vạn Quốc Tuấn nhìn được biểu hiện của bọn họ vào thời khắc này sẽ làm gã tức đến chết mất. Lòng can đảm của đám quan viên này chỉ nhỏ đến mức này sao? Trong bọn họ có những mãnh tướng và dũng sĩ ở trong thiên quân vạn mã mặt cũng không đổi sắc, vậy mà bị một trận ám sát đã bị dọa bể mật rồi ư?

Bọn họ giống như ruồi bọ không đầu rối loạn bỏ chạy, cũng bởi vậy mà đúng lúc chặn được một thị vệ cầm đao thép đâm Phùng Nguyên Nhất. Thế cho nên Phùng Nguyên Nhất tay cầm thạch đao bị gãy đang sững sờ đứng ở đó may mắn không bị chém trúng.

Lúc này, bên ngoài lại vọt vài thị vệ, bởi vì đám thị vệ này cầm đao xông vào đại sảnh, làm người nào ở trong yến tiệc cũng coi bọn họ là người mình, cho là bọn họ xông vào là vì giải cứu khâm sai, cho nên không ai cản lại.

Ai ngờ bọn họ vọt vào đại sảnh lập tức bắt đầu chém giết thị vệ trước mặt, đám thị vệ vừa sợ vừa giận, nhất thời khó phân biệt địch ta.

Dương Phàm lật ngược cái bàn, rồi đột nhiên đứng lên, vốn là muốn xông về hướng Phùng Nguyên Nhất đấy, nhưng chợt thấy một đám thị vệ vọt vào không phải là thị vệ, đao chém lung tung, dưới chân hắn lập tức ngừng lại, mà động tác lúc này của hắn dù có chậm hơn thì Vạn Quốc Tuấn cũng không nhìn rõ.

Dương Phàm chỉ khựng người lại, một thủ lĩnh tai to mặt lớn bên cạnh hắn đột nhiên hét to một tiếng, giống như quả cầu bắn ra ngoài.

Triêm y thập bát diệt, tứ thập bát chiến, đoan địa tiêu hồn!

Thủ lĩnh mập tròn như quả cầu ngửa mặt bay ra, đụng vào lưng một tên thị vệ đang nâng đao thép ra sức chém về phía Phùng Nguyên Nhất, thị vệ bị đụng trúng bắn ra va mạnh vào Phùng Nguyên Nhất. Phùng Nguyên Nhất ám sát thất bại, đang lúc luống cuống đứng ngẩn ra chỗ đó bị va mạnh vào người lại ngã lăn ra ngoài năm sáu bước, nhưng lại rất gần với đám “thị vệ” vừa xông vào sảnh đã lập tức lạm sát thị vệ trong sảnh.

Kế tiếp, một thị vệ giả ôm lấy Phùng Nguyên Nhất bỏ chạy, đám thị vệ giả vừa yểm hộ vừa bỏ chạy ra ngoài.

Sau đó...Lý Thiên Lý thì vừa bò dậy mờ mịt nhìn chung quanh, đám thủ lĩnh và quan viên thì kinh hồn bạt vía chạy ngược chạy xuôi cũng đã hơn bình ổn lại, mà nhóm thiếu nam thiếu nữ thì ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất run rẩy đứng lên, hoảng sợ co rúm lại...

Vạn Quốc Tuấn nhấp nháy mắt, nguyên thần bị dọa bay rốt cuộc cũng quay về, cái thấy duy nhất là sảnh đường bừa bãi...

- Đáng giận! Lớn mật! Dám ám sát khâm sai! Ta phải chém hắn thành trăm ngàn mảnh, bầm thây vạn đoạn!

Vạn Quốc Tuấn rốt cục tỉnh táo lại, không kìm nổi giận dữ vỗ bàn, lấy chén đĩa trên bàn ném liên hồi xuống đất vỡ choang.

Mắt thấy Vạn Quốc Tuấn cầm bầu rượu lên định đập xuống, Dương Phàm khẽ vươn tay đỡ lấy bầu rượu. Hắn vểnh đầu ngón tay lên, lấy ngón cái và ngón trỏ cầm vòi bình đưa đến bên miệng, rất ưu nhã uống một ngụm, rồi nửa cười nửa không nói với Vạn Quốc Tuấn nói:
- Vạn trung thừa, tiệc đón gió này thật đúng là kiểu mới đó nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.