Trạch viện của Tống gia thật sự là quá lớn, trên thực tế ở huyện Ba Giang này, phủ Tống gia đã chiếm nửa thành. Người của Tống gia cũng không phải là người của địa phương, căn cơ bọn họ ở trong núi, nên người ở đây rất ít, nên trong hậu viện là một sân trống rất rộng. Nơi sân to lớn có thể phi ngựa, có thể luyện binh, mà đây chỉ là một phần của hậu viện Tống gia mà thôi.
Bởi vì những nơi này không có tác dụng là bao nhiêu, cho nên chỉ có tường viện bao quanh, chứ chưa làm xử lý nào khác, thậm chí mặt đất còn chưa hề san bằng. Lâu dài, khắp mặt đất đều toàn là cỏ dại, tựa như một mảnh thảo nguyên. Lưu Quang Nghiệp dẫn theo người giờ phút này đang đi xuyên qua mặt cỏ.
Ngưu Nhất Lang đi bên cạnh Lưu Quang Nghiệp, cùng đi lên sườn núi, gã thở hổn hển nói:
- Tiểu nhân nghe rất rõ, sau khi đi qua sườn cỏ này, chính là nơi ở của Dương Phàm...
Còn chưa nói hết thì đột ngột dừng lại.
Cỏ sườn núi không cao lắm, chỉ là một mặt sườn núi khá lớn phập phồng, bọn họ còn chưa hoàn toàn đi lên sườn núi, trong tầm mắt xuất hiện từng đoàn từng đoàn màu dỏ, như thể là từng hàng ánh lửa, nhảy múa trong gió, gió trợ thế lửa, phập phồng.
Quả tim Lưu Quang Nghiệp đập mạnh, tuy trong lòng kinh nghi nhưng chân vẫn không dừng bước mà tiếp tục bước lên hai bước, lập tức nhìn rõ dưới hàng lửa đỏ rực bập bùng kia chính là mũ giáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008622/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.