Thị trấn Ba Giang rất nhỏ, tuy là trị sở của một Châu nhưng trong thành rách nát không hề được xây dựng tu sửa, bách tính dưới sự cai trị ở đây thì chủ yếu là Tạ Man, cũng là Miêu tộc ở hậu thế, bọn họ phần lớn phân tán tại các nơi sơn lĩnh, ít sống tại các châu huyện, cho nên đươngg nhiên khó mà phát triển thành một thành lớn.
Tuy nhiên phủ đệ của gia tộc Tống gia thì vẫn xứng với thân phận đại tộc đệ nhất tại Ba Giang, trạch viện cực kỳ rộng lớn, lầu các sảnh điện cao chót vót, vô cùng khí phái.
Tiền viện phủ đệ là Phủ thứ sử và huyện nha môn, hậu viện còn lại là nơi ở của tộc nhân Tống thị.
Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du đưa ba vị Khâm sai tiến vào tòa nhà trung tâm bố trí thỏa đáng, lại an bài tiệc rượu tiếp đãi, trong bữa tiệc nói bóng nói gió hỏi han, mới biết ý đồ của ba vị Khâm sai đến khác biệt rất lớn với vị khâm sai Lưu Quang Nghiệp kia, mơ hồ hình như là đối đầu lại với Lưu Quang Nghiệp. Thúc cháu Tống Vạn Du như gặp cứu tinh, vô cùng mừng rỡ.
Chỉ có điều cẩn thận ngẫm nghĩ, bọn họ lại cho rằng những người này đến đối nghịch lại Lưu Quang Nghiệp chỉ là giả bộ, loại chuyện quan lại bao che cho nhau dù Man Châu không phải trong quan trường nhưng cũng biết, cho nên hai người nhất thời cũng không dám nói đủ loại việc ác mà Lưu Quang Nghiệp đã làm ở Man Châu.
Tống Sở Mộng tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008608/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.