Chương trước
Chương sau
Dương Phàm và Huân Nhi sóng vai đi dọc về phía trước, đường núi rất hẹp, hai bên đều là bụi cây tươi tốt, một vài cây mây hoa và quả dại không biết tên điểm ở giữa, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ trườn ra vài con rắn. Ngay như vừa rồi, Dương Phàm vừa rẽ một nhánh cây ra, thì một con rắn lớn dài chừng bốn thước thè lưỡi rủ từ trên cây xuống làm hắn giật mình nhảy lùi lại.

Dương Phàm ở Nam Dương nhiều năm, rắn là sinh vật mà hắn hay gặp, nên không hề sợ hãi. Huân Nhi cô nương gan có vẻ còn lớn hơn hắn, thò bàn tay nhỏ nhắn bắt được con rắn bảy tấc kia, ngắm nghía trong tay một hồi, rồi mới ném con rắn vào trong bụi cỏ xa xa.

Nơi này từng là chiến trường của thổ man và hai tộc Văn Vân, từng bước là cạm bẫy, từng bước là sát khí, mà nay đường đi bằng phẳng, đưa mắt nhìn khắp đều là những cây cỏ dạt dào sức sống, mà ngay cả vết máu trên đường mòn rải đá vụn bên đường cũng đã bị mưa lớn hôm qua gột rửa sạch sẽ.

Hai người sóng vai đi tới, Huân Nhi tò mò hỏi:
- Dương đại ca, vì sao ngươi lại rời khỏi Diêu Châu? Ta nghe nói chiêu an là công rất lớn, rõ ràng là trước khi vị Bùi Ngự sử kia đuổi tới nơi thì ngươi đã thúc đẩy song phương hòa đàm rồi, sao lại đem phần công lao lớn này chắp tay dâng cho y chứ?

- Phần này công lao, ta không thể lấy!

Dương Phàm cười cười, vuốt nhẹ chuôi đao mà Huân Kỳ tặng hắn, nhẹ nhàng vung lên, cành cây trước mặt rơi xuống đất không một tiếng động, quả nhiên là cực kỳ sắc bén.

Dương Phàm giải thích:
- Có đôi khi, công lao càng nhiều không phải là tốt đâu, hơn nữa công lao như vậy, lấy vào tay sẽ hậu hoạn vô cùng. Cái chết của Hoàng Cảnh Dung tuy rằng các bộ tộc đều có phần, cũng không sợ người nào nói ra ngoài, nhưng nó có nhiều sơ hở, không thể không cân nhắc được.

Bùi Ngự sử kia là người cực kỳ khôn khéo giỏi giang, chuyển công lao cho hắn, hắn mới chùi đít giúp ta đấy.

- Cái gì?

Huân Nhi choáng váng, vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ. Những câu kia của Dương Phàm thì nàng nghe hiểu, còn câu “chùi đít” của Dương Phàm thì lại không hiểu có ý gì. Dương Phàm giải thích:
- Nói đúng là, ta muốn hắn ở đây dán những chỗ hở lại, ta có lỗ hổng nào thì hắn giúp ta làm tròn đi.

- À...
Huân Nhi chăm chú ngẫm nghĩ, lắc đầu thở dài:
- Tâm tư quan gia các ngươi thật là còn đục hơn cả cá ở dưới đáy nước đấy, ta thì nghĩ mãi mà vẫn không rõ.

Dương Phàm cười nói:
- Tại sao phải hiểu? Ngươi không ở trong quan trường, có thể có được cuộc sống đơn thuần, là hạnh phúc của ngươi rồi. Mà cũng chỉ có nơi như các ngươi mới có thể có được cuộc sống đơn thuần như thế, nếu ta trong quan trường mà sống như ngươi vậy, sợ là sớm đã chết ngay cả cặn bã cũng không còn rồi.

- Vậy...vậy sao ngươi không đến chỗ chúng ta mà sống cả đời đi?

Huân Nhi cười ngượng ngùng, gan lớn buột miệng hỏi ra câu đó, mặt đỏ bừng như đóa hoa đào, đôi mắt sáng trong đầy chờ đợi liếc nhìn Dương Phàm, rồi lập tức lại băn khoăn né tránh ánh mắt đi. Nhưng không kìm nổi lại lén lút liếc nhìn hắn lần nữa, thái độ xấu hổ nói không ra lời của thiếu nữ này thật vô cùng động lòng người.

Dương Phàm không biết nên trả lời thế nào với câu hỏi của nàng, đành phải ra vẻ cười cao thâm, dừng bước, nhìn trong cốc dưới chân núi.

Trong mắt Huân Nhi xẹt qua tia thất vọng, khẽ thở dài, sâu kín nói:
- Nơi này đối với ngươi mà nói chỉ là một mảnh hoang dã, ngươi đương nhiên sẽ không tới, mà chắc nương tử của ngươi cũng là một vị tiểu thư khuê các, sao cô ấy có thể chịu đến sống một cuộc sống ở nơi hoang dã này chứ.

Dương Phàm ho khan một tiếng, chỉ vào trong cốc nói:
- Đằng kia...là núi Cao Thanh sao?

Huân Nhi u oán liếc nhìn hắn một cái, rồi lại theo ánh mắt hắn nhìn về hướng trong cốc.

Trong cốc có một mảnh đất trống trải có năm con ngựa đứng ở năm hướng, ở giữa năm con ngựa có một đám người. Lúc hai người đưa mắt nhìn tới, thì đám người kia đang lúc tản ra, từ trên núi nhìn xuống mơ hồ có thể thấy còn lại một người, người kia đang nằm dang tay dang chân trên mặt đất thành hình chữ Đại.

Có người nhảy lên ngựa, vung roi thúc ngựa xông về phía trước, người hình chữ Đại kia lập tức bị kéo treo trên không trung, người bị xé thành năm bảy mảnh, năm con ngựa phân thành năm hướng kéo một đoạn thân thể hung hãn lao về phía trước.

Dương Phàm và Huân Nhi đứng ở giữa sườn núi, không nghe được tiếng kêu thảm dưới chân núi, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng âm thanh thê lương kia thảm liệt đến mức nào. Huân Nhi rùng mình một cái, theo bản năng dịch sát vào gần Dương Phàm.

Dương Phàm thấp giọng nói:
- Người kia hẳn là Tạ Truyền Phong rồi, hắn bị xử tử rồi.

Huân Nhi khẽ “ừ” một tiếng, trầm mặc một lát, oán hận nói:
- Đó là một tên súc sinh, hắn không chỉ gây hại Liên Tân cô nương, còn chém đứt cánh tay cô ấy, bị như vậy là đáng.

Dương Phàm híp mắt nhìn lại phía chân núi, chỉ thấy năm con ngựa kia tự kéo đoạn thân thể về phía trước mà vẫn không quay lại, không khỏi nghi hoặc nói:
- Người đã xử tử rồi, bọn họ chạy đi đâu vậy?

Huân Nhi nói:
- Năm ngựa xé xác, sau đó đem phần thi thể của hắn ta đi rất xa, để hắn ta vĩnh viễn không thể hợp làm một thể, hồn phách không được đầy đủ, cho dù chuyển thế cũng không thể làm người được nữa.

Dương Phàm im lặng một lát, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đám mây trắng đang trôi trên bầu trời, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, mây trắng kia trắng đến chói mắt, nhìn hình dạng của nọ tựa như một vị cô nương mặc bạch y, áo choàng màu vàng, vai đeo sọt nước, trên mặt nở nụ cười tươi ngọt ngào, vui vẻ đi trên con đường nhỏ ở trong núi...

***

Tiếng trống trận gầm rú phá vỡ trời cao yên tĩnh.

Quan binh từ Nâm Châu, Diêu Châu và Lĩnh Nam đạo tới viện trợ đã tiếp quản thành Diêu Châu, trở thành chủ nhân nơi này.

Bởi vì Văn Hạo và Vân Hiên thất bại, nên bị những bộ tộc địa phương tại đất Diêu Châu này chống lại, đã không còn khả năng tiếp tục đảm nhiệm chức Đô đốc và Thứ sử nữa. Tuy rằng triều đình vẫn chưa hạ chỉ miễn chức vụ của bọn họ, nhưng thổ binh của bọn họ đã rút về bộ tộc của mình, giao lại Diêu Châu cho quan viên triều đình từ Tam Châu khác tới trợ giúp.

Huân Kỳ, Chiết Trúc, Văn Hạo, Vân Hiêu cùng với các thổ ty tại các bộ tộc khác tại Diêu Châu đều mặc trang phục dân tộc các bộ tộc, đứng ở cửa thành Diêu Châu chơ Tuyên phủ Khâm sai tới.

Bùi Hoài Cổ dẫn theo tám trăm kỵ từ Kiếm Nam Đạo tới. Nhưng 800 người này đến một địa phương nhiều nước nhiều núi, đường ghập ghềnh, một khi phát sinh chiến sự vùng núi thì căn bản không có tác dụng gì. Bùi Hoài Cổ bày ra khí thế như vậy, chính là nhằm đến Diêu Châu để chiêu an, chứ không phải là đến để đánh giặc.

Tám trăm kỵ binh đội mũ mặc giáp ghìm ngựa đứng lại, 800 thiết kỵ, đứng trang nghiêm không tiếng động, đại kỳ tung bay phất phới trong gió, xa giá của Kiếm Nam đạo quan sát sứ, Tuyên phủ khâm sai Bùi Hoài Cổ chậm rãi từ giữa đội ngũ phi ra. Tam vệ tướng lĩnh của Diêu Châu, Nâm Châu và Lĩnh Nam Đạo cùng đám người Huân Kỳ, Mạnh Chiết Trúc cùng nhau bước nhanh tới nghênh đón.

Bùi Hoài Cổ hiện trên dưới bốn mươi, đang thời kỳ trẻ trung khỏe mạnh, người này quan thanh vô cùng, hết sức cương trực, gặp chuyện dám làm, lại có mưu lược, rất được Ngự Sử đài thịnh vọng.

Y năm ngoái đảm nhiệm Kiếm Nam Đạo quan sát sử. Quan sát sử quyền lực thật lớn, lại không phải chức bình thường, nên nhiệm kỳ nhiều nhất là hai năm rồi sẽ phải triệu hồi về kinh. Bùi Hoài Cổ còn nửa năm nữa phải trở về kinh, không muốn nơi mình cai quản lại có chuyện tạo phản như vậy, mà y cũng muốn trong thời điểm mình kết thúc nhiệm kỳ sẽ phải viên mãn, để tránh vấy bẩn lên con đường làm quan của mình.

Khi Bùi Hoài Cổ xuất phát cũng không biết nội chiến Diêu Châu đã dừng rồi, nên sau khi đuổi tới Diêu Châu, biết thổ man giao chiến khắp nơi đã ngừng chiến, còn uống máu ăn thề, làm Bùi Hoài Cổ nghe xong vô cùng vui mừng.

Nhưng sự việc như thế vẫn chưa hẳn là xong, đó chỉ là ngưng chiến giữa các bộ tộc với nhau, trong đó Vân Hạo và Văn Hiêu có thân phận là mệnh quan triều đình, gây ra một cuộc chiến với Huân Kỳ và Chiết Trúc, đó là tạo phản, chuyện này dù che giấu tốt, hay tiêu diệt cũng thế, thì nhất định phải có giải thích rõ ràng, mới có thể chấm dứt trận chiến loạn này.

Vốn trong lòng Bùi Hoài Cổ đã tính toán, nhưng sau khi y nhận được tin tức là khâm sai Hoàng Cảnh Dung đã chết trong loạn quân thì chợt cảm thấy việc này rất khó giải quyết. Ngự sử đài phản ứng thế nào y có thể không để ý tới, nhưng mà khâm sai là đặc phái viên của Thiên tử, khâm sai bị giết, nếu như không có một lời giải thích hợp lý đối với triều đình, thì uy tín của Thiên tử sẽ bị hạ thấp, triều đình còn gì uy tín để nói nữa?

Hơn nữa, y nhạy bén ngửi được cái chết của Hoàng Cảnh Dung còn có bóng dáng của một vị khâm sai khác là Dương Phàm. Tuy rằng y thuộc phe phái Ngự sử đài, nhưng y vẫn tuần thú địa phương, đối với sự tranh chấp của hai đài là Tả Hữu Ngự sử đài, y không muốn tham dự, nên bởi vậy mà càng không muốn can thiệp và cuộc tranh đấu giữa Ngự sử đài và Hình Bộ.

Dương Phàm và Hoàng Cảnh Dung đều có thế lực, xử lý như nào chuyện này cho tốt đây, thật là khó giải quyết!

Xa giá đã dừng lại, Bùi Hoài Cổ nghĩ vấn đề khó giải quyết này, khẽ thở dài, hai hàng lông mày chau lại phiền muộn, xoay người đi xuống xe.

Chúng thổ ty đứng ở cửa thành, chỉ thấy màn kiệu vén lên, một vị quan viên râu tóc như mực, phong thần tuấn lãng, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều có khí phái không giận tự uy từ trong đó đi ra. Mọi người biết đó chính là Bùi khâm sai, tướng lĩnh trong quân và thổ ty Diêu Châu đề tiến lên tham kiến.

Bùi Hoài Cổ nghiêm trang liếc nhìn mọi người, chậm rãi xuống xe, chắp tay với xung quanh, rồi hỏi một vị võ tướng bên cạnh:
- Dương khâm sai Hình Bộ ở đâu?

Võ tướng kia chắp tay nói:
- Dương lang trung mang chức trách trong người, lòng lo Lưu nhân Chư đạo mưu phản, lại lo lắng tình huống Diêu Châu phức tạp, nên vẫn còn đang bận rộn không thoát ra được. Sau lại biết Bùi ngự sử đến trấn an Diêu Châu, nên vô cùng vui mừng, đã nói với ty chức: “Bùi ngự sử tài khí mẫn đạt, gặp chuyện dám làm, là thần tử chuyên vì nước, nếu Bệ hạ khâm điểm Bùi Ngự sử giải quyết việc Diêu Châu, Diêu Châu có thể uống canh sạch, trời yên biển lặng rồi.” Sau đó thì yên tâm đi Kiềm Trung Đạo dò xét tình hình lưu nhân rồi.

- Hả?

Bùi Hoài Cổ nghe xong cảm thấy vô cùng bất ngờ. Diêu Châu mới bình ổn chiến loạn, đây là một công lao lớn, mà đây không chỉ là công lao, mà còn là công đức nữa, là có thể được ghi vào sẳ sách đấy. Từ lúc Đại Đường khai quốc tới nay, từng có rất nhiều vị Ngự sử, có quá nhiều Hình bộ Lang trung, nhưng trong bọn họ nào có ai được lưu trong sử sách chứ?

Năm tháng dằng dặc, bọn họ bất kể là lúc ban đầu phong quang ra sao, nhưng theo dòng chảy của lịch sử thì càng lúc càng mai một. Nhưng Diêu Châu phản loạn là tất nhiên phải ghi vào trong sử sách, mà người có thể bình ổn phản loạn Diêu Châu cũng được ghi vào trong sử sách, đây chính là cơ duyên lớn để được ghi vào trong sử sách, vậy mà không ngờ Dương Phàm lại từ bỏ như vậy?

Bùi Hoài Cổ đưa ánh mắt thâm thúy nhìn mọi người, thu hết đám đông đang vui vẻ vào mắt. Y đã hiểu được chút ít, khẽ vuốt râu mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng:
- Dương Phàm này cũng biết làm người đấy, hắn đẩy công lao của hắn sang ta, nếu ta không giúp hắn che giấu đi, thì là không biết điều rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.