- Khoan đã!
Huân Nhi quát tên trại đinh đang rục rịch, nói với Cao Thanh Sơn:
- Trại Hà Bạch không có trại chủ, bây giờ ta chính thức bổ nhiệm ngươi là trại chủ của trại Hà Bạch. Ngươi lập tức dẫn người lên trại, nếu như có địch xâm phạm, nhất thiết phải rút lui!
Cao Thanh Sơn phấn chấn nói:
- Vâng! Chỉ cần cái mạng này của Cao Thanh Sơn còn, thì đừng mơ có một tên địch nào bước vào trại của chúng ta, xin tiểu thư yên tâm!
Cao Thanh Sơn nói xong, nhấc thanh đao thép lên chạy như bay về phía trại.
Huân Nhi quay về phía Dương Phàm, nói khẽ:
- Chuyện gì xảy ra đây?
Dương Phàm nói:
- Ta làm sao mà biết được? Cô nên biết, chuyện này không thể có bất kì liên hệ nào đến ta. Thân là Khâm sai, ta không thể là do thám, hơn nữa...
Dương Phàm lạnh lùng quét ánh mắt qua những tên trại đinh khí thế hừng hực kia, ung dung nói:
- Cái trại này thì có gì hay mà do thám? Nếu như không phải cô đến kịp, ta đã bị bọn lỗ mãng này chém rồi, còn có thể do thám cái gì?
Huân Nhi lạnh lùng nói:
- Vậy bỏ đi. Ngươi muốn nói chuyện gì với cha ta, sau này hãy nói. Bây giờ binh của ngươi đã tấn công đến dưới trại của ta rồi, ngươi bảo bọn chúng lui đi!
Dương Phàm nói:
- Đây không phải binh của ta, là binh của Hoàng Cảnh Dương! Ta muốn gặp lệnh tôn, thật sự có đại sự cơ mật, bây giờ cô đẩy ta lên tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008571/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.