Hoàng Chảnh Dung sắc mặt trùng xuống, nói:
- Trương Thứ sử, bản khâm sai giá lâm Châu phủ của ngươi, ngươi thân là Thứ sử bản Châu không đến chào đón thì thôi, lại còn ngăn cản cả việc ta đang thi hành. Hôm nay bản khâm sai điều tra về vụ án lưu dân mưu phản, ngươi lại ngang ngược can thiệp, ý muốn gì đây?
Trương Giản Chi cười nhạt nói:
- Khâm sai đã quyết định mang toàn bộ lưu dân ra xử tử, Trương mỗ xin được hỏi, khẩu cung ở đâu ra? Căn cứ chính xác mà bọn họ mưu phản là ở đâu? Ại là chủ mưu, ai là đồng mưu, ai là tòng phạm, binh giáp vũ khí, đồ quân nhu lương thảo ở đâu, chỗ nào?Không lẽ, những lời phản đảng mà khâm sai nói chính là những người phụ nữ già yếu và trẻ em có khuôn mặt xanh xao này sao?
Mấy trăm lão nhân, trẻ nhỏ, phụ nữ rúc vào với nhau, lạnh run ở dưới ánh đao gươm chói lọi, đó chính là phản đảng chủ mưu tạo phản sao? Chỉ cần một đội dân cường tráng là có thể giết hết bọn họ một cách sạch sẽ rồi, làm gì có chuyện ai tạo phản chứ?
Trong lời lẽ quát hỏi của Trương Giản Chi đầy chính nghĩa, vũ khí trong tay đám quan binh theo thời gian dần buông lỏng xuống.
Hoàng Cảnh Dung giận giữ, quát lên:
- Bản quan phụng theo ý chỉ của triều đình đi tuần tra lưu nhân, xử bản án đó như thế nào là chuyện của bản quan, không tới phiên Trương Giản Chi nhà ngươi ngang ngược can thiệp.
Trương Giản Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008541/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.