Hôm nay, quầy hàng nổi tiếng nhất chợ Nam là hàng thịt.
Tuy người chạy đến chợ tranh thịt phần lớn là nhà bình thường, nhưng cũng đều là người biết tin trước. Người nhà quyền quý luôn có gia đinh quản sự, người hầu tùy tùng, những người này ở bên cạnh chủ nhân cũng rất được yêu quý, ai cũng có tam thân lục cố, nên chủ nhà vừa nhận được tin, bọn họ cũng biết tin.
Bởi vậy, nhà những người này là những người đầu tiên đến chợ, đợi chợ mở cửa. Ba chợ ở Bắc, Tây, Nam vừa mở đã có vô số dân chúng chen nhau vào. Rất nhiều người bán hàng ngạc nhiên phát hiện, phần lớn người xông vào chợ đều lao về phía cửa hàng thịt.
Rất nhanh, người biết sau cũng vào chợ. Sau đó, những người không biết tin, đến chợ cũng chỉ định mua những thứ khác cũng nghe được tin tức do khách nhân đã mua được thịt ra về kích động kể lại, cũng bỏ lại hết thảy, gia nhập vào đội ngũ tranh mua thịt.
Trước cửa hàng bán đồ trang sức, châu báu ngọc khí vốn đã ít người, lúc này hoàn toàn có thể giăng lưới bắt chim. Hàng ăn vặt chỉ tròn mắt há miệng nhìn người ta tranh trứng tranh thịt, lại cúi đầu nhìn đồ ăn ngon đẹp của mình, không rõ vì sao bọn họ lại bỏ hết đồ ăn ngon lành ở đây, đều chém giết vì mấy con vịt sống mấy miếng thịt tươi.
Người Hồ từ Tây Vực tới, trên vai đắp một tấm vải bố trắng, mới ban đầu còn đang thao thao bất tuyệt khoe mình dệt vải thế nào, lúc này đã sớm ỉu xìu dựa vào khung cửa, đôi mắt lam đảo tới đảo lui, nghĩ bụng nếu dân chúng Đại Đường thích ăn thịt đến thế, lần sau có khi mang thêm dê đến. Rõ ràng thịt này còn bán chạy hơn cả vải vóc.
Trong phường, tranh cướp đã phát điên. Chỉ cần có một tí thịt, trước quầy hàng lập tức chen chúc đầu người đen sì, mua như không cần tiền. Hàng bán gà sống vịt sống thịt chó thịt dê, vì đều là vật còn sống nên hàng hóa cũng không chuẩn bị nhiều lắm. Cho dù như thế, ngày thường cũng chẳng bán hết hàng được, vì dân chúng ở đây còn xa mới tới mức mỗi ngày đều có thịt ăn.
Còn lại chính là cửa hàng bán thịt ăn, tiểu nhị luống cuống bọc thịt bán thịt, chỉ nhìn con dao sắc nhọn trong tay mình cắt thịt, gói thịt, đầu không ngẩng mắt không liếc, tiền do khách tự bỏ vào cái sọt bên cạnh bàn thịt, để cho, bao nhiêu cũng mặc kệ.
Người chen chúc đằng sau kiễng chân nhìn thấy bàn thịt càng lúc càng ít, gấp đến không nhịn được, quát lớn: - Ta trả tiền rồi! Ném tiền vào cái giỏ, lại hô to: - Ta trả tiền hết trước rồi! Ta trả tiền hết trước rồi! Mau cắt thịt cho ta!
Chưởng quầy bán thịt bắt tay đứng sau lưng tiểu nhị, ngẩn người nhìn cảnh buôn bán bạo phát này, nghe tiếng tiền rơi vào sọt đinh đang, nhìn chồng tiền càng lúc càng cao, trên mặt không hiện chút vui vẻ nào.
Đây là lần cuối cùng! Hôm nay bán xong, ngày mai biết buôn bán gì đây? Ngày hôm nay có kiếm được nhiều hơn đi nữa thì cũng không thể nuôi sống gia đình cả đời.
Mắt thấy trời đã ngả dần về chiều, nhập thêm thịt sỉ về bán cũng không kịp nữa, hơn nữa trong tiệm cũng giảm bớt nhân sự đi nhập hàng, chỉ có vài tiểu nhị đang loanh quanh chạy qua chạy lại, đâu có ai rảnh rỗi đi nhập hàng.
Không phải, đứa trẻ kia cũng giúp, vừa liều mạng chen lấn trong đám người bên bàn, vừa to cái miệng như con vịt mà hô: - Đừng có đẩy! Đừng có đẩy! Lật bàn bây giờ, nhà ta sẽ không bán thịt nữa!
Chưởng quầy cười u sầu, thầm nghĩ: - Đúng vậy! Từ ngày mai thật sự không thể bán thịt!
Dương Phàm vừa đến hiện trường đã choáng váng mặt mày, cho đến giờ hắn cũng không ghĩ hàng thịt sẽ cháy hàng như thế. Dân chúng bình thường ngày thường khó có thể mua chút thịt, ngày lễ ngày tết cho dù muốn ăn thịt cũng không nỡ tiêu. Nhưng lúc này thì lại khác, giờ không mua, vĩnh viễn cả đời cũng không được ăn thịt. Ai nấy đều tranh cướp phát điên.
Dương Phàm ngồi trên lưng ngựa run sợ nửa ngày mới tỉnh táo lại, buộc ngựa bên đường, lao tới.
Người đông như núi, đầy như biển!
Dương Phàm một thân võ công, trong đám đông mãnh liệt lại bị chen tới chân không chạm đất, như cây gỗ khô trôi giữa thủy triều bị đẩy tới đẩy lui. Tất cả mọi người, tận dụng hết khuỷu tay, vai, hông, eo, mông, hết thảy bộ phận có thể sử dụng, đẩy, va, cọ, lắc, vật lộn xông lên.
- Tiếp tục như vậy thật không thể được.
Mới đầu động tác của Dương Phàm còn gượng gạo, ngại tranh đoạt với người khác như vậy, nhưng nghĩ đến trong nhà còn có một thai phụ, trong bụng đang mang con của mình, đây đúng là lúc cần bổ sung thêm dinh dưỡng, nếu không có súp gà, không có đuôi cá tươi, mỗi ngày đều là cơm trứng với rau khô…
Thật xót xa…
Vì vợ, vì con. Liều mạng!
Dương đại quan nhân quyết định vứt bỏ thể diện quan lại, thề phải tranh giành thực phẩm với dân thường.
Hắn hét lớn một tiếng, cúi mình xuống, cứng rắn gồng vai, quặn bụng, hạ hai chân xuống đất. Hai chân vừa chạm đất đã bén rễ, trên người dồn khí, cũng không biết làm thế nào, chợt nghe những tiếng kinh hô, những người đang xúm xít gần nơi bán thịt giống như bị một làn sóng lớn vỗ ập tới nhanh chóng dạt sang hai bên.
Đám người đang liều mạng xông vào trong bị người này đẩy mạnh ra, lảo đảo ngã xuống xa hai ba trượng, ở giữa đám người ngã xuống, trong phúc chốc, khắp phạm vi ba bốn thước xung quanh chỉ có một mình Dương Phàm đứng đó. Hắn thầm than một tiếng hổ thẹn, rồi vội vàng thừa dịp này xông tới.
Từ trước tới nay, Dương Phàm đều dùng chiêu số quan trường, rất ít khi vật lộn quyền cước với người khác, nên cơ hội dùng võ công thượng thừa “Triêm y thập bát điệt” này cũng không nhiều, tuy trước đó hắn đã từng định chỉ dùng chiêu này trong khuê phòng thôi.
Chỉ là có một lần hắn toàn lực thi triển, khiến cho Uyển Nhi kinh hô: - Muốn chết! Rồi ngất luôn, làm hại sau này Dương Phàm có muốn nếm thử lại đi nữa cũng chỉ có thể hạ uy lực của nó xuống một nửa. Nếu không ngay cả là nữ nhân thành thục như Uyển Nhi cũng chịu không nổi.
Lúc này Dương Phàm lại dùng đến võ công thượng thừa này, không nghĩ tới lần này dùng nó lại là để…mua thịt cho vợ con.
Dương Phàm đại thi triển “dâm uy”, gạt hết người bên cạnh ra ngoài, đứng đó như hạc giữa bầy gà. Nhưng đây chỉ là công phu trong thời gian ngắn, đám người bị hắn gạt ra lại vây sát lại, dân chúng xung quanh lại xông tới. Chỉ trong nháy mắt này, Dương Phàm bổ nhào về phía trước, như một cơn sóng ập tới sạp thịt.
Chưởng quầy đứng đó ngơ ngẩn nhìn hắn, vừa rồi Dương Phàm chấn động uy phong bát diện, có ai không nhìn thấy hắn? Liếc nhìn hắn một cái, hai mắt chưởng quỹ sáng ngời, kích động tới run rẩy cả người: - Được cứu rồi!
Dương Phàm không biết y, nhưng y biết Dương Phàm.
Ở chợ Nam, Dương Phàm là một nhân vật phong vân. Tuy hắn không thường xuyên xuất hiện ở đây nhưng có tới mười tám cửa hàng, hơn nữa đều là cửa hàng có thực lực kiếm nhiều tiền nhất. Nếu không phải vì hắn là quan viên, hơn nữa còn là Hình bộ Lang trung, chức cao như vậy, sớm đã được đề cử làm hành thủ chợ Nam, trở thành đại biểu bách nghiệp của chợ Nam.
Chưởng quầy nhìn trên bàn chỉ còn lại không đến hai miếng thịt heo, đột nhiên lấy lại tinh thần, hét lớn: - Đóng cửa! Không bán, không bán!
Khách nhân đã xông tới bên cạnh nổi nóng: - Chưởng quầy, trên bàn không phải còn hai miếng thịt sao? Sao lại không bán?
Chưởng quầy trợn mắt: - Thịt đó ta giữ lại để mình ăn có sao không? Không bán nữa, không bán nữa!
Bà vợ y từ trong cửa hàng nghe được, vội vàng chạy ra, nói với y: - Ông già nên hồ đồ rồi phải không? Hai miếng thịt này nếu đổi thành gạo và mì có thể ăn được bao lâu? Ông còn muốn giữ thịt lại ăn sao?
Chưởng quầy hung hăng trừng mắt nhìn bà vợ, nhỏ giọng khiển trách: - Đàn bà nàng thì hiểu cái gì. Đi đi đi, đừng làm phiền ta. Y xoay người lại, tiếp tục la hét: - Không bán nữa! Chỗ thịt ấy là ta giữ lại cho mình. Lưu Thất, Hoắc Nhị, nhanh cất thịt vào!
Tuy chúng dân bất mãn, nhưng cũng không dám cướp đoạt, chỉ có thể tức giận tản đi, Dương Phàm đang liều mạng chen lên, mọi người tản ra, hắn bèn lao tới bàn thịt, chỉ thấy vị quan lão gia này chen tới đầu tóc bù xù, vạt áo rách tan, áo choàng cũng nát, giày cũng rơi mất một chiếc, còn lại một cái cũng xộc xệch móc vào chân.
Mắt thấy người ta không bán nữa, Dương Phàm không khỏi thất vọng. Hắn phẫn nộ sửa sang lại quần áo, đang muốn đi tới chỗ khác xem thử, hôm nay nhất định phải cướp cho được vài cân thịt về cho nương tử. Chưởng quỹ kia cúi đầu khom lưng chạy ra chào, đôi bàn tay mập mạp túm chặt tay hắn, rưng rưng nói: - Dương chưởng quỹ ơi…
Dương Phàm được chưởng quầy hàng thịt tất cung tất kính đón vào trong, ước chừng sau ba nén hương, quần áo đầy mỡ, y ôm ra một bao vải, từ trong một khe hở nho nhỏ bằng nửa cái ván lén lút đi ra, hai miếng thịt vừa rồi không bán đã rơi xuống túi hắn.
Ông chủ cửa hàng thịt lập tức sẽ thất nghiệp, mà Dương Phàm lại nắm trong tay mười tám cửa hàng phồn hoa nhất khu chợ Nam, chỉ cần hắn đồng ý giúp đỡ một chút, bất kể là chuyển sang cái gì vẫn là nếu không hối lộ chút thịt này, chưởng quầy này sẽ không thể kinh doanh gì nữa. Vì thế, hai miếng thịt heo này chính là lễ gặp mặt của y với Dương Phàm.
Dương Phàm mang theo bao tải ra khỏi hàng thịt, còn chưa đặt bao tải lên lưng ngựa đã thấy có hai người quen quen từ xa xa đi về phía mình. Hai người quần áo không chỉnh tề, sắc mặt chật vật, vẫn luôn cúi đầu ủ rũ.
- Sở đại ca, Kiều ca!
Dương Phàm lập tức hô to một tiếng, Sở Cuồng Ca và Mã Kiều ngẩng mạnh đầu, nhìn thấy hắn, mừng rỡ chạy tới, Sở Cuồng Ca vui vẻ nói: - Nhị Lang, sao ngươi lại ở đây?
Dương Phàm đáp: - Sở đại ca, Kiều ca, hai người vào thành thế nào?
Hai người chào một tiếng, Mã Kiều nói: - Hà! Ta nghe lời nhắn từ người nhà, vội vàng xin nghỉ vội quay về. Không nghĩ tới vừa vào thành đã nghe thấy “Cấm đồ lệnh” của triều đình. Vì thế ngay cả nhà cũng chưa ghé, chạy đến chợ Nam mua thịt. Cuối cùng vẫn chậm một bước.
Dương Phàm cả kinh, vội vàng hỏi: - Nhà ngươi đã xảy ra chuyện gì sao?
Mã Kiều vừa nghe hắn hỏi, mặt mày hớn hở hẳn lên, cười không khép miệng đáp: - Đương nhiên là hỷ sự. Ha ha, chị dâu ngươi có bầu rồi.
- Thật sao?
Dương Phàm vừa mừng vừa sợ, vội vàng chắp tay chia vui với hắn: - Ha ha, chúc mừng chúc mừng, Kiều ca cũng sắp làm cha rồi.
Mã Kiều khoát tay, cố ý làm ra bộ dáng không quan trọng, nhưng cái miệng kéo lên tận lỗ tai thì không thể giấu được: - Không so được với ngươi. Không so được với ngươi. Ta còn lớn hơn ngươi vài tuổi kia, không nghĩ tới chuyện này lại đi sau ngươi. Hắc! Chờ con ta sinh ra, sẽ cưới con ngươi làm con dâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]