Lúc đầu, thế công của của Dương Phàm tuy nhanh, nhưng Lục Bá Ngôn thối lui một cách bình ổn mà nhẹ nhàng. Chỉ lùi về sau mấy bước, lão đã hóa giải được thế công của Dương Phàm, lập tức định bắt đầu phản kích. Nhưng không biết lão đã phát hiện ra điều gì, trong lòng kinh ngạc, động tác cũng vì vậy mà chậm lại một giây. Tay phải vốn đưa ra liền bị kiềm hãm, lại bị Dương Phàm hung hãn "quất" một roi vào ngực trái.
Dù chỉ là một nhành cây, nhưng vạt áo trước ngực Lục Bá Ngôn lại "xoẹt" một tiếng bị quật rách, giống như bị một thanh đao sắt bén xoẹt qua. Nhành cây trong tay Dương Phàm cũng bị gãy một đoạn, nhưng vẫn còn dài hơn hai thước như trước. Dương Phàm không dám để cho lão có cơ hội nghỉ ngơi, lập tức vung nhành cây lên, lại "xoẹt xoẹt xoẹt" chém liền ba "kiếm"!
Không biết vì sao, Lục Bá Ngôn lại cứ thế lùi liên tiếp ba bước, không hề có ý định phản kích. Dương Phàm chỉ nghĩ đối phương dù sao cũng tuổi già sức yếu, lúc này đã sức cùng lực tận, tinh thần không khỏi cảm thấy phấn khởi, vẫn chưa phát hiện ra vẻ kỳ lạ của Lục Bá Ngôn.
Dương Phàm đang muốn nhân lúc khí thế hăng hái mà tiến lên, tấn công lần nữa, đột nhiên cảm thấy sau lưng dường như có động tĩnh gì đó. Dương Phàm dựng tóc gáy, vội vã run rẩy đâm ra một kiếm, thân hình xoay tròn, thoát khỏi vòng chiến. Hắn lo Lục Bá Ngôn có giấu trợ thủ, muốn tập kích sau lưng mình. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008437/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.