Uyển Nhi dừng bước, như một cô bé bị người lớn bắt gặp ăn trộm kẹo đường, đáng yêu cong môi lên.
Dương Phàm cũng không mở mắt, chỉ ngông nghênh vỗ vỗ vào chỗ còn trống bên cạnh mình trên cái tay vịn bóng loáng, bắn ra vài giọt nước.
Uyển Nhi chun mũi với hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.
A Nô tâm tư mẫn cảm, cho nên bề ngoài có ra vẻ hống hách một chút, đây cũng là phản ứng theo bản năng để bảo vệ mình, nên nàng là nữ nhân duy nhất dám phản kháng lời của Dương Phàm. Còn Tiểu Man, đối với A Sửu ca ca nàng trăm ngàn nghe lời, tuy nhiên tiểu nha đầu cười khẽ đáng yêu, ngẫu nhiên làm nũng với hắn, nữ tính dễ thương, đó cũng rất bình thường.
Còn Uyển Nhi, xuất thân nhà giàu cự thất, từ bé đã được giáo dục, là điển hình coi chồng là trời, nếu nàng đã cho rằng Dương Phàm là người đàn ông của đời mình, sẽ tuyệt đối phục tùng trượng phu. Cho dù biết rõ lúc này hắn đang có ý đùa giỡn với mình, cho dù từ chối cũng sẽ không làm hắn tức giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.
Uyển Nhi như con mèo con bước lên thềm đá, tay giữ chặt vạt khăn tắm che chắn cảnh xuân. Nàng vừa cẩn thận bước xuống nước, Dương Phàm đột nhiên mở mắt, cười ha hả, đưa tay kéo. Uyển Nhi Á một tiếng ngã vào lòng ngực hắn bắn lên bọt nước, thảm hoa bắn lên rồi lại đậu xuống thân thể nàng, nhanh chóng che đi cảnh xuân nõn nà.
- Bại hoại!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008432/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.