Từ sau khi Võ Tắc Thiên phong Lạc Thủy là thần song, cấm không cho bắt cá ở Lạc Thủy, trên song này liền trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.
Hiện tại lại là ban đêm, không có thuyền chở hàng đi qua, trên sông chỉ vẻn vẹn có vài du thuyền.
Mấy du thuyền này, cũng là của những gia đình giàu có không phú thì quý, người tầm thường không có lòng dạ rảnh rỗi như vậy, cũng không chịu được quan phủ hết lần này tới lần khác lên thuyền họ kiểm tra xem bọn họ có mang theo lưới và đồ đánh cá hay không.
Thái Bình công chúa chuẩn bị chiếc thuyền này không quá lớn, không phải loại thuyền hoa hoặc cái gì xa hoa lộng lẫy, bề ngoài xem ra rất bình thường, hơn nữa chỉ có một tầng, ở giữa là các bộ phận khoang thuyền, đầu đuôi là boong thuyền, nhiều lắm chỉ có thể mang theo hai mươi ba mươi người.
ở giữa thuyền với bờ đã dựng sẵn mấy miếng ván tốt, quan sai tuần sát bên sông cũng đã biết chủ nhân của chiếc thuyền này là ai rồi nên không dám cản trở. Thái Bình công chúa và Dương Phàm lên thuyền, kéo dây giương buồm, thuyền chậm rãi xuất phát, liền dọc theo Lạc Thủy mà đi.
Trên bờ hai bên sông, vẫn là âm thanh không dứt, ca hát nhảy múa, nhưng chỗ này chung quy cũng cách một khoảng khá xa, trên thuyền lại tĩnh mịch hơn nhiều.
Trên boong thuyền phía trước, chỉ có Dương Phàm và Thái Bình công chúa, tám người theo hầu đã tránh vào khoang thuyền, đèn dầu ở hai bên bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008346/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.