Cả buổi sáng, cả Hình Bộ trên dưới các ti đều bận rộn, duy chỉ có vị chủ quản Tiểu Hình Bộ Dương Phàm này vẫn kê cao gối ngủ không thèm dậy.
Khi La Lập phụng lệnh Trần Lang trung rón ra rón rén vào trong công sự phòng của hắn, đi vòng qua tấm bình phong, chỉ thấy Dương Phàm đang đắp chăn đến cổ, vẫn ngủ say.
La Lập buồn cười, đứng bên giường cười trộm một chút, mới tiến lên, nhẹ nhẹ vỗ vào vai hắn, gọi: - Lang trung? Dương Lang trung?
- A?
Dương Phàm mở to mắt, ánh mắt hơi mơ màng một chút đã lại sáng lên, nhìn La Lập.
Hai mắt Dương Phàm rất sáng, dưới ánh sáng mờ mờ trong phòng lại càng nổi bật hơn, La Lập thấy hơi gai người, theo bản năng lùi lại một bước, mới khom người nói: - Trần Lang trung mời Dương Lang trung sang đó. Lát nữa sẽ cùng ăn cơm trưa.
Dương Phàm xoay người ngồi dậy, đi giày quan, đứng dậy chỉnh lại áo mũ ngay ngắn, theo La Lập đi ra ngoài.
Vừa rồi cũng không phải hắn giả vờ, lúc đó quả thực hắn đang ngủ, nằm một mình nghĩ đủ chuyện, mơ màng ngủ thiếp đi.
Một mặt vì đêm qua ân ái với Tiểu Man đến canh ba mới ngủ, mặt khác cũng bị thời tiết ảnh hưởng, cái gọi là xuân vây thu thiếu, đây đúng lúc đầu thu, không có việc gì làm đương nhiên muốn ngủ.
Hắn cảm thấy giấc ngủ vừa rồi tuy không dài nhưng lại bổ sung tinh thần tràn trề, ra tới gốc cây hoa quế trong viện cảm thấy không khí thật tươi mát. Dương Phàm ưỡn thắt lưng, vặn vặn mình, nghe thấy cả khớp xương kêu răng rắc một tràng như đậu rang trong nồi sắt.
La Lập âm thầm líu lưỡi: - Khí lực người này thật lớn, không hổ là xuất thân võ tướng.
Nghĩ đến Thái Bình Công chúa, trong lòng La Lập không khỏi dâng lên một tia cảm giác mờ ám: - Khó trách được Công chúa điện hạ ưu ái! Hóa ra…ha ha!
Bởi vì sắp đến chính ngọ, là thời gian ăn trưa, cho nên nhân viên trong các Ti ban sự đều không hẹn mà tập trung ở đây, trong ban sự phòng đang mở rộng cửa của Trần Lang trung lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Dương Phàm vào phòng, chỉ thấy gian ngoài gian trong chỉ có hai Thư biện đang chép gì đó, ngoài ra cũng không có ai khác.
Hắn đi theo La Lập tiến thẳng vào buồng trong, chỉ thấy trên bàn công văn chất đồng xiêu vạo như tường thành, cao chừng hai thước. Trần lang trung cúi đầu trên bàn múa bút thành văn, từ đỉnh đống công văn có thể nhìn thấy đỉnh đầu hơi động đậy của lão.
Nghe thấy tiếng Dương Phàm, Trần Đông ngẩng đầu lên cười ha hả, đặt bút xuống, lách từ sau bàn ra, vừa xoa xoa bả vai cười thân cận nói: - Dương Lang trung, mời ngồi, mau mời ngồi. Hôm nay vị quan mới nhậm chức cảm thấy Hình Bộ thế nào?
Dương Phàm cười nói: - Ta và ngươi là đồng nghiệp, sau này còn phải làm việc chung, khách khí như vậy làm gì. Dương Phàm tự Nguyên Phương, Trần huynh cứ gọi tên tự của ta là tốt rồi, như vậy cũng có vẻ thân thiết hơn.
Tên tự này của Dương Phàm là Địch Nhân Kiệt tặng cho, chỉ có điều sau đó mỗi người mỗi ngả, lễ quan gia này vẫn chưa được cử hành. Dương Phàm hay lui tới phần lớn vẫn là những người trong quân ngũ, họ đều rất ít học chẳng quan tâm tới mấy thứ của văn nhân kia, người thân cận chỉ để ý dựa theo thứ tự trong nhà mà gọi hắn là Dương Nhất Lang, cho nên, cho đến nay, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng cái tên tự này.
Luận cấp bậc, Trần Đông kém Dương Phàm ba bậc; luận chức vụ, lại thấp hơn hắn nửa cấp, căn bản không có tư cách gọi tên tự của hắn, nhưng vô tình, hắn cũng không để ý điểm này. Trần Đông vui sướng đáp ứng yêu cầu của hắn, lại nói tên tự của mình cho hắn, hóa ra Trần Đông này tự Thúc Trị, ưu nhã vô cùng.
Trần Đông mời hắn ngồi xuống, chỉ chỉ đống công văn chất như núi trên bàn, buồn rầu lắc đầu nói: - Hình Bộ này thật sự là bận. Nguyên Phương ngươi xem vi huynh cho đến trưa cũng không ngẩng đầu lên được, vẫn còn nhiều văn bản không kịp xử lý. Hiện giờ Nguyên Phương đến đây, ta cũng bớt lo hơn.
Dương Phàm mỉm cười nói: - Nói ra thật xấu hổ, tiểu đệ tới Hình Bộ báo danh, các vị đồng nghiệp đều đã quen việc, khó có thể phân ưu bớt Thúc Trị huynh. Thúc Trị huynh…người tài giỏi đúng là luôn bận rộn!
Trần Đông cười khoát tay, đổi đề tài: - Trong lúc rảnh rỗi, Nguyên Phương cũng nên đi dạo loanh quanh, trong mấy ngày tới làm quen với các đồng liêu trong viện.
Hai người chuyện chuyện trò trò, hòa hợp êm thấm, dường như Trần Đông hoàn toàn không biết vị chủ quan Dương Phàm đến nhận chức sau mình mà mình không giao lại sự vụ có bất kỳ điều gì không ổn, dường như Dương Phàm cũng hoàn toàn không cảm thấy như vậy có gì không đúng.
Hai người hi hi ha ha tán gẫu một chút chủ đề rất vô bổ, cũng đã đến lúc nên bổ sung thêm chút chất bổ, Trần Đông đứng lên nói: - Cũng không còn sớm, chúng ta đi dùng cơm.
Dương Phàm cùng lão sóng vai ra ngoài, Trần Đông vừa đi vừa chỉ trỏ, giới thiệu sơ qua cho hắn các chức ti bộ môn quanh sân. Kỳ thật ở trong sân, các cửa nhà đều có treo biển, kể cả lão không nói Dương Phàm đọc cũng hiểu, chỉ có điều lão sẽ giải thích thêm tên họ và đánh giá chủ quan của lão đối với người trong đó, những cái này thì trên biển không ghi.
Quan viên công lại các nha môn đều đi ra, dần dần bọn họ tập hợp lại thành một hội.
Trần Đông mặt mày hớn hở, khi thì lớn tiếng gọi người này, khi thì đùa giỡn vài câu với người kia, những quan viên này thấy lão cũng nhiệt tình lên, chỉ có điều tựa hồ như mọi người cũng không để ý thấy Dương Phàm tồn tại, mặc dù sáng nay ở Hình Bộ, Dương Phàm đã gặp Lang trung các ti, các Viên Ngoại lang dường như cũng hoàn toàn coi hắn là người lạ.
Dương Phàm thấy tình cảnh này, rất tự giác tự coi mình là không khí, không nói lời nào, sắc mặt thủy chung vẫn mỉm cười vô hại, vẻ mặt ngại ngùng, bộ dáng hệt như khi hắn bị các đại cô nương tiểu tức phụ của Tu Văn Phường nhìn chằm chằm.
Thấy Dương Phàm có phản ứng như thế, có vài người nhìn hắn, trong ánh mắt thêm vài phần khinh thường, dường như Dương Phàm hoàn toàn không biết, ngược lại càng cười hớn hở thêm.
Buổi trưa Hình Bộ ăn cơm ở một nơi gọi là công bếp, chính là căn tin của đời sau.
Lại nói tiếp, căn tin này chính là Lý Thế Dân nghĩ ra đấy.
Tình cờ một lần Lý Thế Dân phát hiện, bởi vì thời gian vào buổi triều sớm sớm quá, một vài quan viên không kịp ăn gì, có người nửa đường mua chút thức ăn ăn ngoài cửa cung, thật sự rất mất thể diện quan viên, bèn chuẩn bị bữa sáng cho các quan viên đặt ở hành lang Kim Loan điện. Biện pháp này đương nhiên được các quan viên hoan nghênh.
Trước kia, bữa trưa đều là người nhà chuẩn bị đưa vào, hoặc sáng sớm tự mình mang đi, một vài quan viên gia cảnh bần hàn thì giảm bữa cơm này đi, có nhà nào giàu có thì ra ngoài hàng quán.
Có thể tưởng tượng, cứ như vậy, thời điểm mọi người dùng cơm không thống nhất, thời gian ngắn dài cũng không giống nhau, nên thời gian làm việc từ sau giờ Ngọ cũng không thống nhất. Hiện giờ Hoàng đế mời quan viên ăn bữa sáng, phía dưới bèn noi theo, mở ra bữa trưa miễn phí, mở rộng đến các công sở khác và các cấp nha môn ở địa phương khác, từ đó về sau cũng thành định chế.
Dương Phàm ở trong quân ngũ vốn là ăn cơm nhà nước, cũng không biết việc cung cấp bữa trưa trong nha môn là quy củ mới bắt đầu từ triều trước, cho nên, chuyện được nha môn nuôi cơm cũng chẳng lấy làm lạ.
Hắn đi theo Trần Đông vào đại sảnh công bếp, chỉ thấy nơi này chỉnh tề ngay ngắn, bày rất nhiều bàn ăn nhỏ, đằng sau mỗi chiếc bàn dài là một tấm giường ngồi.
Ở đây vẫn theo lễ tiết, chia theo từng phần. Vừa vào công bếp, mọi người đều đi về phía vị trí của mình, Dương Phàm đi theo Trần Đông tới ngồi xuống chiếc ghế trên đầu cũng là sạch sẽ nhất, bèn có người hầu bếp mang đồ ăn của họ lên.
Mỗi người một bàn ăn, bên trong là các đĩa thức ăn các màu, một thùng cơm gỗ, một bầu rượu thiếc. Đồ ăn rất phong phú, chiếu theo cấp độ, phẩm chất, tứ chí ngũ phẩm mà chia làm bảy bàn thức ăn, hai phần cơm hoặc ba phần mì, ba phần thịt dê, sau khi ăn xong có dưa và trái cây tráng miệng, Dương Phàm không ngờ còn có cả nửa bình rượu ngon. Khi hắn ở trong cấm quân, đồ ăn tuyệt đối không phong phú được như thế, uống rượu lại càng không thể.
Ăn cơm ở đây, mọi người dựa theo quan giai cao thấp mà sắp xếp, mỗi người một tấm tọa giường, Dương Phàm cũng không thấy Thị lang đại nhân, xem ra vị chủ quan này có đặc quyền, sẽ có người mang thức ăn đến thiêm áp phòng, hoặc được người ta mời đi ăn cơm tiệm cũng không chừng.
Dương Phàm nhìn nơi khác một chút, chỉ thấy thức ăn của các Viên Ngoại lang, Lệnh sử, Thư Lệnh sử ít hơn bên này của bọn họ một chút, trên bàn cũng không chuẩn bị rượu. Tôn ti cao thấp ở đây, trên bàn cơm cũng thể hiện rõ.
Mấy vị Lang trung của bốn ti Hình Bộ đều đã tới đây, sáng sớm Dương Phàm đã gặp bọn họ ở chỗ Thôi Thị lang, hàn huyên vài câu, cùng ngồi xuống, cũng là Trần Đông ngồi đối diện với Ti môn Lang trung Nghiêm Tiêu Quân, Đô Ti Lang trung Tôn Vũ Hiên ngồi đối diện với Bỉ Bộ Lang trung Bì Nhị Đinh, chỗ của Dương Phàm để trống, đối diện là một cái cột nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]