Chương trước
Chương sau
Sau khi bảy người Địch Nhân Kiệt tiến vào đại điện, tinh thần của Võ Tắc Thiên lại run rẩy. Bà ta đứng thẳng tắp, cất lên âm thanh trong trẻo:

- Đám mưu phản các ngươi, ý đồ không đem…

- Bệ hạ! Bọn thần oan uổng, xin Bệ hạ giải tội cho đám vi thần.

Địch Nhân Kiệt không chút hoang mang, giọng nói vẫn vang dội. Hoàng đế chắc chắn triệu bọn họ đến gặp, đây có nghĩa là toàn bộ sự việc đã xảy ra chuyển biến lớn. Tuy ở trong ngục Địch Nhân Kiệt không hiểu được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta đã nhìn rõ một điểm, cho nên tâm trạng không quá lo lắng.

- Các ngươi tự tay kí vào biên bản nhận tội, cái đó vẫn còn để trong cung.

Võ Tắc Thiên quay người nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Uyển nhi, đọc cáo trạng nhận tội của bọn họ lên.

Thượng Quan Uyển Nhi cầm lấy cái cáo trạng nhận tội của đám người Địch Nhân Kiệt, cao giọng nói:

- Trừ Ngụy Nguyên Trung ra, sáu người các ngươi đều thừa nhận “ phản là thật”. Đây là cáo trạng do đích thân các ngươi ký vào.

Địch Nhân Kiệt lập tức nói:

- Đúng! Thần tự nhận tội trạng, nhưng thần nói là “Cách mạng Đại Chu, vạn vật duy tân, đường thất cựu thần cam theo sát hại, phản là thật, chứ không chỉ có một câu “phản là thật ” này.

Võ Tắc Thiên nhướn mày, cẩn thận suy nghĩ câu nói này, nhất thời nghe được sự bất cam và phẫn uất bên trong. Bà ta sai Tiểu Hải cầm bản cáo trạng đó tới, xem lại cẩn thận một lần, quả nhiên phát hiện có sự khác thường. Bọn họ đồng ý, vốn là ký vào phần dưới của tội trạng, nhưng dấu tay trên bản cáo trạng lại gần phía dưới ba chữ “phản là thật”.

Đám người Địch Nhân Kiệt đã làm quan nhiều năm, không thể ngay cả chút quy định này cũng không biết. Trước khi khi bà ta xem cũng không chú ý tới chi tiết, mà lúc này Địch Nhân Kiệt nói, xem lại bản cáo trạng, đặc biệt là bên trái cáo trạng không có cạnh nhẵn…, hiển nhiên, bản cáo trạng này trước khi họ điểm chỉ đã bị cắt qua, ở phía trước còn có một hàng chữ mới đúng.

Địch Nhân Kiệt kịch liệt nói:

- Lai Tuấn Thần có ác danh. Bất kể phạm nhân nào rơi vào tay hắn, tuyệt không để ý. Rõ ràng vô tội, nếu không đồng ý thì phải chịu cực hình. Chúng thần già nua, thực sự sợ khổ hình, sống chết không xong nên bị ép nhận tội. Sau đó, thần đã viết một bức huyết thư, kêu oan với bệ hạ.

Nhâm Tri Cổ lập tức nói:

- Nếu chúng thần thật sự phạm đại tội mưu phản thì đâu có đợi thẩm án, ngồi chờ chết. Xin Bệ hạ minh giám.

Ngụy Nguyên Trung cất giọng sang sảng như tiếng chuông:

- Thần là kiên quyết không nhận, kết quả Hầu Tư Chỉ liền treo thần treo, nếu không phải thần dọa hắn không biết chữ, khéo léo dùng luật để đánh lửa thì với cái thân thể già nua này của thần, chỉ cần treo lên nửa ngày là đã đi đời nhà ma rồi.

Võ Tắc Thiên nặng nề nói:

- Các ngươi nó, thừa nhận tội danh là lo phải chịu cực hình. Nhưng Trẫm từng phái người của Thông Sự xá tới ngục xem, tại sao các ngươi không kêu oan với ông ta mà lại trình lên “tạ tử biểu”, chỉ cầu chết nhanh? Hơn nữa, khi vào ngục, người ta thấy các ngươi an nhàn tự tại, không ai chịu cực hình mà.

Địch Nhân Kiệt nhìn Nhâm Tri Cổ, đám người phía sau, sau đó, nói:

- Đám bọn thần chưa từng dâng “biểu tạ tử”.

Lúc này Bùi Tuyên Lễ cũng nảy sinh lá gan to, nói:

- Thần không dám quân tiền thất nghĩa nhưng vẫn xin Bệ hạ ân chuẩn cho bọn thần dám xin cởi áo. Xin bệ hạ nhìn những vết thương trên người thần.

Võ Tắc Thiên và Lý Chiêu Đức liếc nhìn nhau, nói:

- Chuẩn!

Sau đó, bà ta lại nói với Thượng Quan Uyển Nhi:

- Mang “biểu tạ tử” ra cho bọn họ xem.

Tiểu Hải giơ “biểu tạ tử” ra trước mặt bảy người. Đám người Địch Nhân Kiệt nhìn “biểu tạ tử”, cùng lắc đầu nói:

- Bản tạ tử tội này, không phải bất cứ ai trong bảy chúng thần viết. Nét kí tên bên dưới mặc dù được mô phỏng, nhưng bút tích hoàn toàn khác với bọn thần. Đây là giả.

Võ Tắc Thiên co mũi lại, trầm giọng nói:

- Chiêu Đức, khanh xem xem.

Lý Chiêu Đức và họ cộng sự đã nhiều năm, bút tích của nhau đều rất quen thuộc. Y xem xét tỉ mỉ một lượt, ngẩng đầu nói với Võ Tắc Thiên:

- Bệ hạ,! Trong số bút tích của bảy người này, thần chỉ nhận ra bút tích của bốn người Lý Nhân Kiệt, Nhâm Tri Cổ, Bùi Hành Bản, Ngụy Nguyên Trung. Trên bản “biểu tạ tử” này, không có một chữ nào là bút tích của họ.

Võ Tắc Thiên nghe xong, cái lưng cao ngất hơi khom xuống, bà ta dần nhắm hai mắt lại.

Địch Nhân Kiệt bi phẫn nói:

- Thần tuân theo pháp luật, trung với Hoàng triều, xưa nay chưa từng kết bè kết đảng. Lần này bị vu là phản tặc, thực không biết dựa vào đâu. Bệ hạ có điều không biết, khi thần ở trong ngục, phán quan Vương Đức Thọ từng bày mưu tính kế để thần vu cáo người khác, nói có thể giảm bớt tội cho thần, còn hắn thì một bước lên mây.

Địch Nhân Kiệt noí tới đây, nước mắt đã tuôn rơi. Ngụy Nguyên Trung là Ngự Sử Hữu thừa, cũng xuất thân pháp tư, hiểu rõ về đơn kiện trong ngục nhất, lập tức quát:

- Bệ hạ, theo bản cung bóp méo của Lai Tuấn Thần, “thư xin chết” giả mạo, đủ chứng minh bọn thần oan uổng.

Bùi Hành Bản nói:

- Bệ hạ nói từng sai người vào xem. Chúng thần vốn chịu cực hình tra tấn, bị nhốt trong ngục, lâu không thấy mặt trời. Chợt có một ngày, Lai Tuấn Thần cưỡng ép chúng thần thay y phục, cho ra đình viện hít thở. Chúng thần liền biết có sự khác thường nên để tâm quan sát, quả nhiên phát hiện một vị tuần sát đi qua. Bọn thần đã cao giọng kêu oan, không ngờ người đó vội vàng đi qua khiến cho bọn thần có lòng kêu oan, lại khẩn cầu không cửa.

Lúc này, Bùi Tuyên Lễ đã cởi xong quần áo dưới sự giúp đỡ của hai thái giám liền quay về phía Võ Tắc Thiên nói:

- Bệ hạ, xin xem khổ hình tra tấn bọn thần.

A

Liếc mắt nhìn thương tích trên ngươi họ, Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi che miệng kêu lên một tiếng,.

Từ sau khi Võ Tắc Thiên hạ lệnh ngừng chấp hành tử hình, Lai Tuấn Thần đã phát giác có bất thường, dừng việc dùng cực hình với họ - nhưng những thương tích trầm trọng trên người họ, cho tới nay không hề giảm đi. Bùi Tuyên Lễ quay người, chỉ thấy phía sau lưng hắn gần như không có chỗ thịt nào còn nguyên, các vết thương trên người, chồng chất. Rất nhiều vết thương còn rỉ máu, nhìn rất đáng sợ.

Bùi Tuyên Lễ nói:

- Khắp người thần cũng đầy thương tích, chỉ là trước mặt bệ hạ không muốn để lộ ra. Chỉ với các vết thương này, đủ chứng minh thần không nói ngoa.

Võ Tắc Thiên từ tử mở mắt, nhìn các vết thương cũ xen mới trên người Bùi Tuyên Lễ, chậm rãi nói:

- Chúng ái khanh…chịu khổ rồi. Trẫm. một nữ nhân làm Đế vương, vua cao dân thấp, luôn có người không cam lòng, người mưu phản quá nhiều rồi. Cho nên, Trẫm không thể dung túng với mưu phản.

Lai Tuấn Thần nhận ý chỉ của Trẫm để ý tới nét mặt, cung phụng trẫm, không khỏi có chút hành động quá tay. Các khanh nên nhớ khi Từ Kính Nghiệp và Lý Chung lần lượt mưu phản, trong triều có nhiều tôn thất, đại thần đi theo. Lúc đó nếu không có đám người Lai Tuấn Thần nghiêm khắc phá án, giang sơn của Trẫm, e là đã sụp đổ trong một đêm.

Giọng điệu của Võ Tắc Thiên nhẹ đi, lại nói:

- Vụ án này, các khanh chịu oan, cũng là vì xưa nay các khanh đi lại rất thân thiết với Đông cung, để người khác nắm đằng đuôi, bị nắm nhược điểm. Sau này, cũng nên tự xem lại. Trẫm muốn các khanh sống hòa thuận cùng trị thiên hạ. Cỉ mong các khanh trung thành với Trẫm.

Võ Tắc Thiên nói tới đây, quay người nói với Thượng Quan Uyển Nhi:

- Gọi Ngự sử đài hủy bỏ án, cử nội thị vệ hộ tống bảy người, về phủ. Tất cả những người phạm tội đều thả ra và trả lại tài sản đã bị tịch thu.

Ngụy Vương Võ Thừa Tự nghe nói bảy người được phóng thích, không khỏi thất vọng, lập tức vào cung gặp thiên tử. Tuy y biết Hoàng đế gần đây không chào đón y, nhưng nếu đám người Địch Nhân Kiệt vô tội được phóng thích, hồi phục nguyên chức, trong trận chiến này y không còn đất đứng nữa. Nhưng cho dù thế nào thì y cũng phải ngẩng đầu.

Võ Tắc Thiên xử lý vụ án này, liền quay về Phi Hương điện nghỉ ngơi. Không lâu sâu truyền tin, Lai Tuấn Thần vào cung thỉnh tội. Võ Tắc Thiên không gặp y, chỉ dặn y về chờ xử lý. Sau đó liền lệnh y quay về. Lai Tuấn Thần vừa đi, Võ Thừa Tự lại đến.

Đói với việc Võ Thừa Tự đến, Võ Tắc Thiên cũng không ngạc nhiên. Sau khi nghe người truyền báo, bà ta hơi suy nghĩ, rồi nói:

- Bảo hắn vào đi.

Võ Thừa Tự vội vàng đi vào Phi Hương điện, chỉ thấy Võ Tắc Thiên nắm trên giường cao, Thẩm thái y đang ngồi bên cạnh nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho bà ta. Võ Thừa Tự liền vội tiến lên kiến giá, Võ Tắc Thiên nhắm mắt, thản nhiên nói:

- Ngồi đi, khanh tới gặp ta, có việc gì không?

Võ Thừa Tự vừa mới ngồi xuống, vội nghiêng người nói:

- Cô mẫu! Cháu nghe nói, đám người Địch Nhân Kiệt, Nhâm Tri Cổ đều vô tội và được phóng thích rồi à?

Võ Tắc Thiên ừ nhẹ một tiếng, nói:

- Làm sao?

Võ Thừa Tự vội la lên:

- Cô mẫu! Chuyện này như vậy không ổn! Tuy hôm nay chứng minh được Lai Tuấn Thần phá án thô bạo, lấy khổ hình bức cung, nhưng điều này nhất định có thể chứng minh bọn họ không có tội sao? Bức mật thư xuất hiện trong Đông cung đó là chuyện gì? Nếu xem xét kỹ, chưa chắc không thể lộ ra chân tướng đó.

Lai Tuấn Thần dùng khổ hình để tạo ra chứng cứ giả! Nhưng bọn họ vẫn luôn có tà tâm khôi phục lại giang sơn Lý đường thì chưa chắc là giả. Cô mẫu không thể vì Lai Tuấn Thần đưa ra khẩu cung không thật, liền cho rằng bọn họ chắc chắn là chịu oan uổng. Nếu cô mẫu thả họ ra như vậy, e sẽ hậu họa khó lường.

Võ Tắc Thiên thản nhiên nói:

- Trẫm đã có dự tính, ngươi không cần nói nữa.

Võ Thưa Tự vô cùng bại hoại, nói:

- Cô mẫu mang từ bi, chỉ e bọn họ lại cho rằng cô mẫu yếu đuối dễ bắt nạt. Còn Lai Tuấn Thần, tuy thủ đoạn có tàn bạo một chút nhưng lại vô cùng trung thành với cô mẫu. Nếu cô mẫu làm như vậy, sau này khi có người lòng mang tà ác, e là Tam Pháp tư ea ngại, không dám dốc hết sức.

- Trẫm đã có sự tính toán.

Võ Tắc Thiên lại nhấn mạnh một lần nữa, dường như quá đau đầu, Bà ta cau mày, phất tay nói:

- Trẫm rất phiền lòng, ngươi không cần nóng nảy. Đi đi.

Võ Thừa Tự nhìn khuôn mặt Võ Tắc Thiên không kiên nhẫn, muốn nói lại thôi. Y chỉ đứng lên nói:

- Vâng! Như vậy, cháu cáu lui.

Võ Thừa Tự khom người rời đi, Võ Tắc Thiên thở dài, trong lòng chỉ nghĩ:

- Hãm hại thái tử, dùng lời nguyền rủa trẫm là Tam Tư. Còn bức thư Đông cung gửi khiếu nại Tể tướng là ai? Là kế của Tam tư hay sao? Nhìn dáng vẻ vội vàng của Thừa Tự chẳng lẽ đó là hành động của hắn?

Võ Tắc Thiên nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng phiền, không kiềm nổi mà xua tay, Thẩm thái ý thấy thế, vội vàng ngừng tay.

Võ Tắc Thiên yên lặng trong chốc lát, kêu:

- Đoàn nhi…

Cung Nga thái giám hầu hạ tả hữu ngơ ngác nhìn nhau, một lúc sau, một cung nữ mới nhậm chức Đại tổng quản cung đinh hạ thấp người nói:

- Bệ hạ! Vi Đoàn nhi cấu kết ngoại thần, hãm hại thái tử, đã bị đánh chết rồi.

- Ờ..

Võ Tắc Thiên khẽ vỗ cái trán, cười khổ một tiếng, lẩm bẩm:

- Già rồi, già thật rồi.

Bà ta bùi ngùi thở dài, nói với La Tử Y:

- Tử Y, ngươi tới Sử quán, nói với Uyển nhi, ngay mai sau buổi triều sớm, gọi Võ Lâm Tả Lang tướng Dương Phàm tới điện Võ Thành kiến giá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.