Dương Phàm nhíu mày nói:
- Làm sao có thể như vậy? Thái tử luôn…
Hai tiếng “Nhu nhược” gần như chuẩn bị thốt ra đến miệng, hắn vội nuốt lại , sửa lời nói:
- Thái tử luôn là người nhẫn nhịn làm sao dám có hành động thí mẫu này. Rõ ràng có người vu cáo hãm hại.
Thái Bình Công chúa khẽ lắc đầu nói:
- Cái này không quan trọng! Quan trọng là…Mẫu hoàng có tin không? Mẫu hoàng suy nghĩ thế nào?
Nàng nhìn Dương Phàm, buồn bã nói:
- Nếu….Mẫu hoàng tin tưởng chuyện này, hoặc bà đã quyết định thanh trừ hoàn toàn dòng dõi Lý Đường, thì Lý gia ta coi như xong hoàn toàn! Tôn thất đã bị giết sạch, hiện giờ chỉ còn lại hai con trai ruột của Mẫu hoàng. Nếu hôm nay Thái tử mất đi, không cần Mẫu hoàng ra tay, chư quan ngẫm nghĩ thánh ý của Mẫu hoàng, vị a huynh ở Lư Châu kia tất nhiên cũng không thể nào mà may mắn thoát khỏi. Hoàng tộc Lý Đường rồi sẽ chẳng còn ai!
Nàng nhắm mắt rồi lại chậm chậm mở ra. Đôi mắt ngấn nước:
- Khi phu, diệt tử, giết tôn, đồ diệt cả tộc môn nhà chồng. Để làm Hoàng đế, phải tứ đại giai không sao….
Dương Phàm thấy nàng nản lòng như thế, không khỏi nhíu mày, nói:
- Tâm ý Hoàng đế không thể biết, nàng hà tất phải tuyệt vọng như thế?
Thái Bình Công chúa buồn bã nói:
- Nếu không có ý của Mẫu hoàng, ai dám hãm hại Thái tử như thế? Cho dù là Võ Thừa Tự và Võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008293/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.